Sau khi mọi người ăn xong tô bánh canh của Ngộ Không, chung cư Hỗn Loạn cũng thật sự hỗn loạn, mỗi người đều đến từ những thời không khác nhau, đủ loại xe cứu thương từ khắp nơi hết ra rồi vào nhà trọ Hỗn Loạn.
Đế Tân càng đáng thương hơn, vì không muốn để Ngộ Không mất mặt nên cô ăn nhiều nhất, hơn nữa trình độ chữa bệnh trên thế giới đều ở mức trung bình, cô phải rửa ruột phải thông ruột, thành người cuối cùng trở lại chung cư hỗn loạn.
Đế Tân vĩnh viễn nhớ rõ ngày mình lành bệnh trở về chung cư.
Đó là một buổi chiều nắng đẹp, cô cầm theo bình nước và thuốc do bác sĩ phát đi vào chung cư.
Sảnh lớn ở lầu một không biết từ khi nào lại có thêm một cái bàn, hai người Bảo Ngọc, Kinh Kha, Kiến Văn tổng cộng bốn người, mỗi người ngồi một chỗ, Phạm Đoàn Đoàn thì bưng một đĩa hạt dưa cùng Hạng Vũ đứng một bên, vừa cắn hạt dưa thỉnh thoảng lại châu đầu ghé tai trò chuyện.
Kiến Văn: "Một đầu.
"
Tề Bảo Ngọc: "Ăn!"
Kinh Kha cười ranh mãnh: "Chờ đã, tôi lấy rồi, tất cả đều cùng một màu ù rồi, đưa tiền đưa tiền!"
Giả Bảo Ngọc nghi ngờ liếc mắt nhìn Kinh Kha, thấy vẻ mặt đầy đắc chí của cô, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu, bỏ quân mạt chược xuống, anh đứng dậy đi nhanh tới trước mặt cô, duỗi tay sờ soạng trên người Kinh Kha.
"Cậu muốn làm gì, làm gì? Giả Bảo Ngọc, tên tiểu tử nhà cậu muốn làm gì, còn sờ nửa là tôi gọi người đấy!"
Kinh Kha giận dữ, vừa né tránh vừa gân cổ lên hét lớn: "Có ai không, cứu mạng với, có kẻ vô lại!"
Giả Bảo Ngọc mặc kệ cô kêu thế nào cũng không ngừng tay, vươn tay sờ soạng đũng quần của Kinh Kha, sờ đến đồ vật cứng rắn bên trong, sắc mặt lập tức đen sì.
"Chị quả nhiên lại chơi xấu, chị Kinh Kha, ngài có tiết tháo một chút được không? Lần sau có thể đừng giấu mạt chượt trong đũng quần được không?"
Vừa nghe đến những lời này của Giả Bảo Ngọc, mấy người Kiến Văn lập tức chạy qua, thấy Kinh Kha cất bước muốn chạy, Hạng Vũ vươn tay đem người bắt lại, vươn chân quét ngang Kinh Kha, đánh cô nằm trên mặt đất.
Hạng Vũ một tay giữ chặt Kinh Kha, một tay lại gặm hạt dưa, nháy mắt với Phạm Đoàn Đoàn: "Đem đồ móc ra.
"
"Tuân lệnh!" Phạm Đoàn Đoàn đặt đĩa hạt dưa xuống, chà xát hai tay, nở nụ cười xấu xa ngồi xổm xuống sờ sờ đũng quần của Kinh Kha.
Kinh Kha khóc không ra nước mắt, trong lòng biết không trốn được, ngẩng đầu mắt long lanh đầy đau buồn nhìn lên trần nhà trên đỉnh đầu, sống không còn gì luyến tiếc.
"Lấy ra rồi, là một đầu, cô đó lại giấu bài rồi.
" Phạm Đoàn Đoàn vỗ vỗ tay, "cạch" một tiếng ném quân mạt chược kia lên bàn.
Hai người Bảo Ngọc và Kiến Văn suýt nữa bị lừa tiền thì trợn trắng mắt, Kiến Văn tương đối văn minh, chỉ là trợn mắt liếc cô một cái rồi hậm hực lên lên lầu, tức giận đến mức quên cả việc đi thang máy.
Giả Bảo Ngọc lạnh lùng hừ một tiếng, kéo Tề Bảo Ngọc vẫn còn há hốc mồm nhìn chằm chằm vào quân mạt chược kia lên lầu, trước khi đi còn nhỏ giọng nói một câu như người lớn:
Chúng ta vẫn là những đóa hoa của tổ quốc, cũng không