Đám người Đế Tân kinh ngạc tim đập thình thịch, ngẩng đầu nhìn lên trời, thấy bầu trời vốn dĩ sáng sủa đột nhiên trải đầy mây đen.
Sương mù đen dày đặc xuất hiện trên bầu trời, chậm chầm chuyển thành một vóng xoáy lớn, giống như một thứ đồ kinh khủng nào đó.
Đột nhiên có gió nổi lên, khiến đám người Đế Tân không thể mở mắt, Ngộ Không pháp lực cao cường tất nhiên sẽ không sợ chút gió nhỏ này, cô mở to mắt nhìn về phía lốc xoáy mây đen kia.
Chỉ thấy trong đám mây đen lộ ra một chút tia sáng màu vàng nhàn nhạt, càng lúc càng đậm, càng lúc càng sáng, sáng đến nỗi khiến người ta hoa cả mắt.
"Còn không nhanh lên đây cho tôi.
"
Đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc, đám người Đế Tân mở mắt thấy dưới đám mây đen xuất hiện một bóng người màu vàng đen.
"A, là chị Đào!" Phạm Đoàn Đoàn vui mừng hét lên.
Đám người Đế Tân liền mừng rỡ, thúc giục Ngộ Không nâng Cân Đẩu Vân lên.
Có người đến Ngộ Không cũng vui mừng, nhanh chóng gọi Cân Đẩu Vân ra, mang theo đám người Đế Tân bay lên bầu trời đến bên cạnh Đào Bảo.
Vừa thấy Đào Bảo, Kinh Kha liền nhào về phía cô ôm chặt lấy đùi giãi bày sự ấm ức của bản thân.
"Trời ạ chị Đào, cuối cùng chị cũng đến rồi, chị không biết bọn em chịu bao nhiêu là tội, nếm bao nhiêu cực khổ đâu.
Muốn ăn cơm nhưng không có tiền, chúng em phải đi biểu diễn để kiếm sống, muốn có chỗ ở còn là do bà chủ nhà bố thí, trên đường thì bị người ta xem là khỉ, cả đời em cũng chưa bao giờ khổ như vậy, hu hu hu.
.
"
Đào Bảo không thèm để ý đến Kinh Kha đang ôm đùi mình, nâng mắt nhìn đám hoa bảy màu run rẩy dồn thành một nhóm ở trong góc.
"Mấy đứa cũng to gan quá nhỉ, không những xông vào chung cư của tôi, còn gài bẫy khách của tôi đến chỗ này, mấy đứa nói xem tôi nên xử phạt mấy đứa thế nào đây?" Đào Bảo nhướng mày mỉm cười nói.
Rõ ràng lời nói ra đáng sợ như vậy nhưng lại cứ cười, bảy đoá hoa bị cô doạ càng sợ hãi hơn co rúm lại với nhau, trốn bên trong Cân Đẩu Vân, đến nhìn cũng không dám nhìn cô.
"Thôi bỏ đi, trở về trước rồi nói sau.
"
Đào Bảo lắc đầu bật cười, giơ tay vào trong đám mây đen, một vết nứt màu đen lập tức xuất hiện, Ngộ Không thấy còn không nhịn được mà thán phục thì đừng nói đến đám người Kiến Văn.
Vết nứt lộ ra, Đào Bảo phất tay áo một cái đám người Đế Tân