Edit: Bàn
64.
Tôi nghĩ Lâm Tú Chương đã nhìn ra mờ ám giữa tôi và Từ Dập, nhưng mãi cho đến khi bọn tôi rời khỏi rạp chiếu phim, cậu ta cũng không hỏi nửa câu.
65.
Vì hành vi lưu manh của Từ Dập, buổi tối lúc tôi ngồi cạnh Bách Liên đều cảm thấy tinh thần không yên, cả đầu đều nghĩ đến đôi tay khớp xương rõ ràng kia của Từ Dập.
Bách Liên lấy mu bàn tay kề sát trán tôi, cau mày nói: "Em sốt rồi à? Sao mặt đỏ thế?"
Tôi nói: "Hôm nay học dùng não quá độ, hơi cháy máy.
"
Hắn không tin lời tôi, không cho tôi làm bài tập nữa, đặc biệt đi tìm một cái nhiệt kế bảo tôi kẹp vào nách.
Ba tôi không phải là cho hắn tiền tiêu vặt một tháng 2000 đấy chứ, nếu không sao hắn phải chăm sóc tôi như vậy.
Lúc đầu tôi tưởng hắn giả vờ cho ba tôi xem, nhưng qua nhiều ngày như vậy rồi, giả vờ không thấy mệt à?
Tôi cứ kẹp không đúng chỗ, nhiệt độ đo ra như kiểu tôi vừa đi ra từ nhà xác.
Bách Liên hết cách, không thể không ra giúp tôi chỉnh vị trí nhiệt kế.
Lúc hắn cúi người xuống, khuôn mặt cách tôi rất gần, lần đầu tiên tôi phát hiện ra đằng sau kính mắt viền vàng của hắn có lông mi rất dài, lúc rũ mắt nhìn tôi như vậy, trong mắt hắn như có một dòng sông sóng gợn lăn tăn.
Hơi thở của tôi và hắn quấn quýt lấy nhau, trong một chớp mắt như vậy, tôi cảm thấy hắn đối với tôi còn dịu dàng hơn cả ba mẹ tôi.
Hắn ngước mắt lên nhìn tôi, tôi không chớp mắt đối mặt hắn, muốn nhìn sâu vào mắt hắn, để xem sự lo lắng của hắn đối với tôi có phải xuất phát từ chân tâm hay không.
Nhưng nhìn nửa ngày, tôi cũng không hiểu rõ suy nghĩ của hắn, chỉ có thể gục đầu xuống, nói: "Anh có đứa em trai như tôi, nhất định là thấy phiền lắm nhỉ.
"
Bách Liên nói: "Cũng tự mình biết mình đấy.
"
Hắn không có biểu cảm gì mà nói xong, bỗng nhiên lại cười, nói: "Đừng lộn xộn, chờ 5 phút hẵng lấy ra.
"
Qua chốc lát, như thể hắn chợt chú ý đến cái gì, lại ra đằng sau áo tôi kéo kéo.
"Đây là ai cắn?" Nụ cười trên mặt hắn lập tức biến mất, "Hôm nay em đi chơi với ai?"
Tôi nói: "Tuy bây giờ anh là anh tôi, nhưng cũng đâu thể quản tôi kết bạn với ai chứ?"
Giọng Bách Liên bỗng nhiên dữ tợn, tay hắn đặt trên lưng ghế, nặng nề mà nhấn mạnh với tôi: "Ba em muốn anh quản em, thế nên bây giờ em phải nghe lời anh.
"
Tâm lý phản nghịch của tôi cũng nổi lên, giữ khí thế không để thua hắn, tôi cũng lớn tiếng nói: "Dựa vào cái gì?"
Bách Liên nói: "Dựa vào anh là anh trai em! Lý Vọng, anh hỏi em lần nữa, là ai cắn?"
66.
Bách Liên không đo nhiệt độ cơ thể tôi nữa, hai bọn tôi chuyển sang đấm nhau trên giường rồi.
Kính của hắn bị tôi ném xuống đất, nhưng hắn chẳng hề có ý đi nhặt, hắn híp mắt nhìn tôi, đè chân tôi, cưỡng ép cởi áo tôi ra.
Không khí lạnh lẽo đột nhiên kéo tới làm lông tơ trên người tôi dựng đứng, nhưng bây giờ tôi sợ Bách Liên hơn, nét mặt hắn bây giờ giống như sắp ăn tôi vậy.
Tôi có hơi hối hận theo thói quen chửi hắn cái câu "dựa vào cái gì" kia, hắn như thuốc nổ vậy, bị câu nói kia của tôi đốt một phát, hắn liền bùng nổ dữ dội.
Hắn cầm khăn lông trói cổ tay tôi lại, giống như nghiên cứu đề Toán mà cẩn thận quét mắt nhìn thân trên trần trụi của tôi.
"Nó cũng cắn em ở đây, đúng không?" Tay Bách Liên miết viên đậu đỏ vì lạnh mà trở nên cứng rắn của tôi, lạnh lùng nói, "Em có biết bản thân đang làm gì không?"
Tôi bị hắn bóp hơi đau, trong giọng nói không kiềm chế được mà mang theo chút nghẹn ngào, nói: "Đương nhiên là tôi biết.
"
Bách Liên lại hỏi: "Em với nó đang yêu đương?"
Tôi nói: "Không.
"
Vẻ mặt hắn mới coi như dịu đi một chút, sức lực hạ