Edit: Bàn
156.
Thi tháng lần 2 tôi lại tiến bộ 200 hạng, bây giờ thứ hạng trong khối có lẽ trong khoảng top 300.
Thành tích tổng thể lớp bọn tôi cũng có cao lên, lần này xếp thứ 5, cuối cùng cũng không xếp bét nữa.
Nhưng vẫn chưa lọt vào top 3, nên tôi không khao bọn họ trà sữa.
Tôi ngồi yên sau xe Bách Liên, quay đầu nhìn cổng trường khuất dần bên kia đường, nói: "Anh, hôm qua anh bảo em thi đạt chuẩn là thưởng cho em đúng không?"
Bách Liên nói: "Đúng rồi, lát nữa cho em.
"
Hôm nay trời nhiều mây, mây đen kịt, trong gió có hơi nước, nhưng vẫn không mưa.
Cách hàng cây ngay ngắn bên đường, tôi nghe thấy tiếng bài hát nhạc pop mới ra trong cửa hàng bán đồ âm thanh.
Tôi đờ ra nhìn chằm chằm sau lưng Bách Liên.
Áo sơ mi của hắn luôn được giặt đến trắng sáng, không một vết bẩn.
Hắn còn hơi bị OCD, thường thường sẽ cầm bàn là ủi quần áo phẳng phiu.
Phần lớn thời gian hắn đều là một người anh rất tốt, trên bàn cơm hắn sẽ nghiêm túc ngồi nghe tôi kể chuyện xảy ra ở trường, sẽ để ý sở thích ăn uống của tôi, còn giúp tôi lên kế hoạch cuộc sống ngăn nắp rõ ràng.
Tôi do dư nhìn lướt qua bầu trời âm u, hỏi Bách Liên: "Anh có đồ gì thích không?"
Hắn hình như suy nghĩ một lúc, mới lên tiếng hỏi tôi: "Em muốn tặng quà cho anh?"
Tôi nói: "Anh không thấy nói thẳng ra thế thì hết bất ngờ à?"
"Em muốn tặng gì cũng được, anh thích hết.
" Hắn cười, nói, "Không ngờ em cũng sẽ muốn tặng đồ cho anh.
"
Không hiểu sao tôi lại thấy hờn dỗi, nói: "Anh vừa nói thế xong, tự nhiên em lại không muốn tặng nữa.
"
157.
Phần thưởng hắn cho tôi là dạy tôi đi xe đạp ở sân bóng rổ dưới tầng.
Nói thật, Bách Liên nhẫn nại hơn ba tôi nhiều, khi kỹ thuật của tôi chưa đủ tốt, thì hắn cứ ở đằng sau đỡ lấy yên sau xe giúp tôi, không hề tỏ ra tí sốt ruột nào.
Đến khi gần 7 giờ, sắc trời đã hoàn toàn biến thành màu đen, đèn