Edit: Bàn
162.
Từ hạng nhất chẳng mấy chốc đã tới.
Hắn còn ôm đến một bó hoa hồng trắng.
Tôi và hắn trố mắt nhìn nhau ở cửa một hồi, hỏi hắn: "Tặng hoa hồng trắng là truyền thống ngày lễ Giáng sinh à?"
Hắn không trả lời, tôi chỉ có thể một tay nhận hoa hồng, một tay mò dép của ba tôi trong tủ giày đưa hắn, nói: "Tôi với anh tôi chỉ mua một con gà quay, không đủ cho 4 người ăn được.
"
Lâm Tú Chương dựa ghế sô pha chơi rubik nghe thấy tôi với Từ Dập nói chuyện, chen vào nói câu: "Thế chờ lát nữa ra ngoài kiếm đồ ăn cùng nhau cũng được, tôi khao.
"
163.
Không biết có phải là bị giấc mơ lúc trước ảnh hưởng hay không, tôi thấy lúc Bách Liên và Từ Dập giao lưu cứ có một cảm giác mờ ám diệu kỳ nào đó.
Đã thế bọn họ còn trao nhau ánh mắt yêu thương nữa chứ.
Tôi không nhịn được hỏi Bách Liên: "Anh, hai người đang nghiên cứu dãy Fibonacci trên mặt nhau à?"
Bách Liên lé mắt nhìn tôi, nói: "Lúc nãy em nói muốn hẹn nó ra ngoài chơi một mình?"
Từ Dập ngồi đối diện, hơi hất hàm nhìn tôi và Bách Liên.
Đôi môi hình trái tim đẹp đẽ của hắn động đậy, lúc hình như muốn nói gì đó, Lâm Tú Chương đã mở lời trước hắn một bước: "Lý Vọng vẫn chưa nói cho cậu nhỉ, lúc trước tôi gợi ý với cậu ấy bảo đêm Giáng sinh bốn chúng ta cùng ra ngoài chơi --"
Bạn học Lâm xạo chó không cần viết nháp, mặt không đỏ tim không đập, biểu cảm như kiểu có chuyện gì nghiêm trọng lắm.
Cậu ta lóc sạch xương gà, ngẩng đầu nhìn mấy người bọn tôi, trên khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ lộ ra nụ cười rất thân thiện: "Dù sao bọn mình đều không bị ba mẹ quản, chơi khuya mấy cũng không sao mà.
"
Tôi không rõ lắm vì sao cậu ta phải nhiệt tình giúp tôi và Từ Dập giấu giếm đến vậy, nhưng cho dù thế nào, nhờ phúc Lâm Tú Chương, bầu không khí căng thẳng giương cung bạt kiếm rốt cuộc cũng rút đi.
"Đi đâu chơi?" Bách Liên lau sạch dầu trên tay xong, giọng điệu lạnh nhạt nói, "Ngày mai vẫn phải đi học.
"
Lâm Tú Chương nói: "Đến công viên giải trí mới mở ngắm sao đi.
"
Tôi gặm cái cánh gà cuối cùng, cúi đầu nói: "Giờ đấy thì công viên giải trí kia đóng cửa rồi mà? Tôi nhớ 10 giờ là đóng cửa rồi.
"
Tôi tuy không hay vào đó chơi, nhưng vẫn có đứng bên ngoài đọc hướng dẫn cho khách vào chơi.
Buổi tối đi chắc cũng chẳng có gì vui, thiết bị trò chơi đã tắt hết, cũng không có người đẩy xe hàng bán kem với kẹo bông.
"Nếu thế này," Lâm Tú Chương trầm ngâm một hồi, nói, "Thì phải xem sức mạnh của đồng tiền rồi.
"
164.
Bạn học Lâm đúng là xuất thân giai cấp tư sản, cậu ta vậy mà bỏ tiền ra mua được nhân viên công viên, bật điện lại hết mớ thiết bị trò chơi này.
Nhưng mấy trò chơi kích thích như tàu lượn siêu tốc và thuyền hải