Tôi cắn khăn lông, quay đầu nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, dạng chân ra để Bách Liên dùng tăm bông bôi thuốc cho tôi.
Thuốc mỡ lạnh buốt, Bách Liên chọc vào trong một phát, tôi liền không nhịn được muốn rụt về đằng sau, nhưng hắn giữ lấy bắp chân tôi, còn lườm tôi rất hung dữ, nên tôi không dám nhúc nhích nữa.
Đầu ngón tay Bách Liên đụng đụng vào chỗ bị cọ đến sưng đỏ của tôi, hỏi tôi: "Đau lắm à?"
Tôi gật đầu.
Bách Liên nói: "Đáng đời.
"
Tôi mặc lại quần, cảm thấy chỗ nào trên người cũng không thoải mái, bên dưới vừa lạnh vừa nóng.
Tôi lau sạch nước mắt vừa để lại trên mặt, thực ra không có gì phải khóc, đây là nước muối do sinh lý của cơ thể tiết ra.
Tôi nói với Bách Liên: "Bây giờ anh còn giận không? Em chuẩn bị về ngủ đây.
"
Bách Liên nói: "Thấy oan ức lắm à?"
Tôi nói: "Chỉ có cái mông khá đau thôi.
"
Hắn nhìn tôi, cười khẩy một tiếng, nói: "Bài tập làm xong chưa, lấy ra cho anh xem.
"
Lúc tôi định về lấy bài tập, hắn lại nói: "Lấy cả gối nữa, đêm nay ngủ cùng anh.
"
260.
Hắn ôm tôi vào lòng, cánh tay đặt lên vai tôi, lần lượt lật từng tờ bài thi của tôi.
Bách Liên nói: "Câu hỏi lớn môn Toán này sao em không làm?"
Tôi nói: "Em làm rồi mà.
"
Bách Liên nói: "Em chỉ viết một câu Vượt qua phạm vi kiến thức của em nên không trả lời được.
"
Sau đó vào đêm ngày đầu năm mới này, anh tôi giảng đề cho tôi suốt 3 tiếng.
261.
Sau khi tắt đèn, hắn ôm tôi trong chăn, hỏi tôi: "Lý Vọng, em còn coi anh là anh trai không?"
Tôi nghĩ thầm câu hỏi này quen thuộc kỳ lạ.
Từng thấy trong bộ phim nào ấy nhỉ?
Tôi đâu thể nào coi hắn là ba tôi đúng không? Dù sao ba tôi vẫn còn sống, nên cũng chỉ có thể coi hắn là anh thôi.
Bách Liên véo véo mông tôi, nói: "Em biết hết, đúng không? Nào có anh em bình thường