33.
Người 500 năm không mua sổ ghi chép như tôi, đã đặc biệt vì cô Ngãi Lợi mà mua về một quyển để ghi lại trích dẫn lời của cổ.
Tóc cổ là xoăn gợn sóng, tôi liền đi uốn tóc.
Còn thỉnh giáo chị gái make up đậm trong tiệm cách đánh phấn mắt.
Mẹ tôi ở trên trời chứng kiến tôi chăm chỉ hiếu học với loại chuyện này như vậy, không biết có vui mừng đến nỗi báo mộng cho tôi một cái bạt tai không.
Mỗi khi soi gương, tôi đều cảm thấy hai cục thịt mỡ trên mặt tôi đều là vì hai bàn tay từ ái mười mấy năm trước của mẹ tôi vả ra.
Tôi thỉnh thoảng sẽ nhớ bà.
Lúc đang chửi người khác không ngóc đầu lên được.
Ba tôi chắc sẽ cảm thấy thoát ly khổ hải nhỉ, dù sao người khác đều nói mẹ tôi là người đàn bà chanh chua.
Tôi cũng thấy bà là người đàn bà chanh chua, người phụ nữ thô bạo như bà, cho dù ốm đau gì cũng tuỳ tiện chịu đựng mà qua.
Trước khi bà lén nói với tôi bà muốn chết không đau, tôi đã luôn nghĩ vậy.
Tôi treo ngược mình trên xà đơn, nhìn mặt trời chiều dần biến mất sau toà nhà cao tầng, nghĩ thầm nếu tôi là con gái, tôi sẽ là một người con gái giống mẹ tôi.
Tôi nói bà là người đàn bà chanh chua không phải là mắng bà.
Đó là cách gọi kính trọng.
34.
Cái tên bạch liên này cũng lắm chuyện thật, sau khi tôi về hắn cứ hỏi tôi liên tục có phải có người đánh tôi không.
Tôi nói: "Không."
Bạch liên đè vai tôi, nói: "Vậy em ở giữa đường lớn ngã như chó gặm bùn à?"
Tôi thấy hơi quái, hất tay hắn đi, vào nhà WC soi gương xong, mới biết tôi khóc loang hết phấn mắt chị gái kia vẽ cho tôi rồi.
Hơi nhục.
Tỉnh táo một hồi, cảm thấy càng nhục hơn nữa.
Tôi rửa mặt, thò đầu từ cửa nhà xí, nói với anh bạch liên: "Hôm nay bị anh phát hiện ra bí mật này, vậy tôi cũng không lừa anh nữa."
Bách Liên vẫn đứng ở vị trí hồi nãy, hiếm khi lộ ra vẻ mặt sững sờ nhìn tôi.
Tôi nói: "Thực ra thỉnh thoảng tôi sẽ phụ người ta bê than đá để phụ giúp gia đình."
Hắn qua một hồi lâu mới ừ một tiếng.
Lúc tôi ăn xong định