“Việc này...”, Lưu Chính Nghĩa nói: “Bảo vệ nhân chứng là trách nhiệm của cảnh sát chúng tôi. Nhưng phải đợi điều tra, có kết quả và hoàn thành các thủ tục liên quan thì mới xin bảo vệ nhân chứng được. Thủ tục này cần luật sư xử lý”.
Trần Kế Tần vẫn có chút lo lắng, hỏi: “Cục trưởng Lưu, thế bây giờ không bảo vệ được à? Ông là cục trưởng mà, ông nói một câu thì cấp dưới phải nghe chứ”.
Lưu Chính Nghĩa đáp: “Như bình thường thì sau khi cảnh sát có được đầy đủ chứng cứ sẽ đi bắt người ngay. Còn với vụ án lớn thế này, chứng cứ lại đầy đủ, chúng tôi có thể lập tức tạm giam các cậu nửa tháng để điều tra. Bây giờ tôi để các cậu tự do đã là tận dụng quyền hạn lớn nhất rồi”.
“Sau khi thu thập đủ chứng cứ, nhanh nhất là hai tháng sau viện kiểm sát mới khởi tố, vì phải làm đúng theo trình tự pháp luật. Hơn nữa viện kiểm sát phải tiếp nhận rất nhiều vụ án, xử án cũng phải xếp hàng đợi lượt. Nếu hung thủ muốn giết nhân chứng thì có rất nhiều thời gian, chắc chắn chúng sẽ lên kế hoạch tỉ mỉ rồi mới hành động để không khiến công chúng hoang mang, không để lại dấu vết cũng như không gây ra sự cố ngoài ý muốn”.
“Sự bảo hộ của cảnh sát cũng chỉ có thời hạn và giới hạn nhất định, không thể theo sát nhân chứng 24/24 trong vòng mấy tháng được”.
“Hơn nữa, nhân chứng là một học sinh, việc bảo vệ còn khó khăn hơn. Cách tốt nhất là các cậu tự đề phòng. Mong các cậu hiểu cho, tôi là cục trưởng nhưng cũng không thể tự ý điều động cảnh sát được, cấp trên kiểm tra rất nghiêm”.
“Chuyện này tôi sẽ cố hết sức để giúp các cậu”.
Tôi hiểu, cục trưởng Lưu đã tận lực rồi. Hung thủ đã giết ông chủ một doanh nghiệp lớn trên huyện, đây là một vụ án vô cùng nghiêm trọng. Bây giờ cục trưởng Lưu đang tạm thời đè nó xuống để âm thầm điều tra. Ông ấy không bắt tôi với Trần Kế Tần đã là tốt lắm rồi.
Tôi vô cùng biết ơn cục trưởng Lưu.
Sau đó, tôi với Trần Kế Tần rời khỏi cục cảnh sát.
Trên đường, tôi cảm thấy vô cùng bất an.
Càng nghĩ tôi càng sợ hãi, bây giờ kẻ đứng sau vụ này sẽ bất chấp mọi thủ đoạn để giết được tôi!
Mà ngay cả việc hắn là ai tôi cũng không biết!
Kẻ địch trong bóng tối, tôi ở ngoài sáng, tôi hoàn toàn không biết gì về thủ đoạn và kế hoạch của chúng!
Điều đáng sợ hơn là, cứ dăm ba ngày chúng lại lên kế hoạch giết tôi. Tôi không thể biết được khi nào mình sẽ bị ám sát lần nữa!
Đột nhiên tôi cảm thấy thế giới này thật đáng sợ!
Tôi chỉ muốn bình yên làm trưởng thôn, điều tra chuyện thầy khai quang của thôn tôi. Nhưng không ngờ rằng lại gây ra nhiều rắc rối đến thế!
Vừa xử lý xong mâu thuẫn với nhà họ Dương thì rắc rối lại ùn ùn kéo đến, đè nặng khiến tôi không thể thở nổi.
Cả đường đi Trần Kế Tần vẫn cau chặt mày, cũng một dáng vẻ nặng trĩu tâm sự.
Về đến bệnh viện thị trấn, việc của Lý Tuyết Diễm đã xong, tôi cũng yên tâm phần nào.
Còn vấn đề an toàn của Lý Tuyết Diễm, tôi nghĩ ra một người, đó là Lãnh Nguyệt.
Lãnh Nguyệt cực kỳ lợi hại, trước đây cô ta cũng là người của Hợp Tác Xã. Chỉ cần Lý Tuyết Diễm ở lại thôn chúng tôi, có tôi và Lãnh Nguyệt bảo vệ, chắc chắn cô bé sẽ bình an.
Tôi bảo Trần Kế Tần lên thị trấn mua cho Lý Tuyết Diễm ít đồ dùng hàng ngày.
Còn tôi ở lại bệnh viện nghỉ ngơi. Đến chiều chủ tịch thị trấn gọi cho tôi, ông ấy đã biết việc Viên Chính Dương bị giết. Tôi cũng không giải thích nhiều, chỉ dặn ông ấy cứ yên tâm.
Đội trưởng Lưu cũng gọi đến, những người quan tâm tôi đều hỏi han về chuyện này.
Tổ trưởng trong thôn cũng gọi đến bảo tôi về. Tôi là trưởng thôn, nhưng từ ngày nhậm chức thì chẳng ngày nào ở lại thôn cả.
Bây giờ thôn đang được xây dựng lại, mấy việc lặt vặt vô cùng nhiều.
Nhiều việc đổ dồn cùng một lúc khiến tôi vô cùng phiền não.
Sau khi ăn trưa cùng mọi người xong, tôi và Trần Kế Tần đưa Lý Tuyết Diễm về thôn. Việc chuyển trường ngày mai sẽ xong, nhưng học kỳ này cũng sắp kết thúc nên cô bé không cần đi học vội mà đợi đến kỳ sau mới đi.
Cuối cùng chúng tôi vẫn nói chuyện này cho Lý Tuyết Diễm nghe, để sau này cô ấy làm nhân chứng cho chúng tôi, cô ấy phải được biết chuyện này.
Sau khi nghe hết mọi chuyện, cảm xúc của Lý Tuyết Diễm vô cùng bất ổn, nhưng đã đồng ý sẽ làm chứng cho chúng tôi.
Tôi để Lãnh Nguyệt và Lý Tuyết Diễm ở cùng nhau. Lãnh Nguyệt không có ý kiến gì, chỉ có điều thái độ lạnh như
băng của Lãnh Nguyệt khiến Lý Tuyết Diễm chưa quen ngay được.
Sau khi sắp xếp ổn thoả mọi chuyện, tôi đến nơi đang thi công lượn một vòng, giải quyết mấy chuyện lặt vặt.
Sau đó tôi đến uỷ ban thôn, lấy được bản đồ thi công từ người của cục xây dựng.
Trước đó tôi chưa từng xem xét bản đồ thi công một cách cẩn thận.
Đền thờ của thôn cũng nằm trong phạm vi thi công, là công trình giai đoạn hai, sẽ xây dựng thành phòng khám.
Trần Kế Tần đã không chợp mắt cả đêm qua nên tôi bảo anh ta về nhà nghỉ, còn tôi đi một mình đến đền thờ. Khi tôi mở cánh cửa khép lại đã lâu ấy ra, từng lớp bụi phả thẳng vào mặt, vào người tôi.
Trước đây nơi này là phòng khám, là nơi tôi quen thuộc nhất. Tôi bắt đầu kiểm tra từng ngóc ngách, bao gồm cả ba căn nhà rách nát tả tơi phía sau.
Tôi đi kiểm tra là một chuyện, chủ yếu là để tiên nữ Thanh Thuỷ cảm nhận thứ nằm bên dưới đền thờ.
Kết quả là cô ấy không cảm nhận được bất cứ luồng sức mạnh kỳ lạ nào.
Rốt cuộc là bên dưới đền thờ đang chôn giấu thứ gì?
Thế nên tôi chỉ đành đi hỏi những người già trong thôn, tôi đã hỏi tổng cộng sáu cụ già lớn tuổi nhất thôn.
Có ba người nói với tôi rằng, từ rất lâu trước đây, tất cả bài vị trong thôn đều được đặt tại đền thờ, tết nhất hàng năm dân làng lại đến thắp hương cúng kiếng.
Chắc là khoảng hơn bốn mươi năm trước, có một gia đình trong thôn muốn xây nhà, nên đã mời một thầy phong thuỷ ở ngoài đến nhờ xem phong thuỷ.
Sau khi xem xong, lúc đi ngang qua đền thờ, thầy phong thuỷ đó đã nói đền thờ này có vấn đề.
Phong thuỷ của đền thờ rất đẹp, là nơi hội tụ vận may của cả thôn. Nhưng chính thầy phong thuỷ đó nói, thôn chúng tôi nghèo như thế, cuộc sống của người dân kham khổ như thế là do vận khí đã bị hút đi hết.
Thầy phong thuỷ đó nói cần làm pháp sự, kết quả là ông ta làm được một nửa thì đột nhiên thất khướu đổ máu, bài vị trong đền thờ thì đổ rạp hết...
Thầy phong thuỷ đó chết ngay tại chỗ, trước khi chết còn cố nén hơi thở cuối cùng, nói với dân làng chúng tôi đừng đến đền thờ để tế bái nữa, còn bảo họ phải chuyển hết bài vị đi nơi khác.
Thế nên dân làng đã nghe theo, chuyển hết bài vị của nhà mình đi.
Ngay sau ngày thầy phong thuỷ chết thì có một chuyện lạ xảy ra, gia cầm của các nhà trong thôn đều chết hết!
Chuyện này những người già đều không quên được, chỉ là họ không muốn nhắc lại mà thôi.
Sau khi thầy phong thuỷ kia chết, đền thở bị bỏ hoang. Một thời gian rất lâu sau, nơi này trở thành nhà kho, sau đó nữa thì thành phòng khám của tôi, còn bây giờ thì lại bị bỏ hoang.
Chuyện này nghe ra cực kỳ đáng sợ.
Về chuyện trộm mộ và báu vật, ông cụ không biết gì hết. Có lẽ đã qua quá nhiều năm nên chuyện này đã trôi vào dĩ vãng, hoặc có thể là người ta không muốn nhớ lại những chuyện đáng sợ và quỷ quái.
Tôi cũng có thể khẳng định chắc chắn dưới nền đất của đền thờ có vấn đề.
Tiên nữ Thanh Thuỷ không cảm nhận được gì, điều này chứng minh “vấn đề” rất lớn!
Sau khi tìm hiểu được những tin tức quan trọng này, tiên nữ Thanh Thuỷ bảo tôi đến đền thờ một lần nữa.
Lần này, sau khi vào đền thờ, tiên nữ Thanh Thuỷ không thử cảm nhận xem thứ dưới nền đất là gì, mà quan sát phong thuỷ xung quanh đây.
Một lát sau, tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Phong thuỷ của mảnh đất này đúng là rất đẹp. Thôn các ngươi nằm ở nơi hẻo lánh, nhưng vẫn còn tốt hơn tám thôn xung quanh. Theo lý mà nói, thôn các ngươi không thể nghèo như thế này, cũng không thể xếp bét trong các thôn được”.
“Nhưng người của thôn các ngươi ngày càng ít, lại càng ngày càng nghèo, cả việc thầy khai quang bị nguyền rủa nữa”.
“Phong thuỷ của đền thờ mang lại vận khí tốt cho thôn các ngươi, nhưng bây giờ xem ra nó đã bị phủ thêm một lớp màn thần bí”.