Tôn Bán Tiên ngoảnh lại nhìn tôi, tức giận nói: “Trưởng thôn, không phải thôn các cậu vẫn rất bình yên sao? Các cậu cứ đào tiếp sẽ chỉ dẫn đến tai họa, gây hại cho thôn!”
Cuối cùng Hoàng Tiểu Tinh không kìm được cơn giận hét lên: “Tôn Bán Tiên, ông đừng ở đây mê hoặc người khác. Vừa rồi nếu không phải pháp sư Mộc xuống cứu ông thì e là ông đã xảy ra chuyện từ lâu, chút bản lĩnh của ông có thể giải quyết được chuyện này sao!”
“Tốt nhất ông hãy mau chóng rời khỏi đây, đừng thách thức giới hạn của tôi nữa!”
Tôn Bán Tiên cũng tức giận nói: “Tổng phụ trách Hoàng, vì sao tôi phải ngăn cản các cậu? Trước đây các cậu chưa đào chỗ này ra, tôi và ông Lý đã đến ngăn cậu lại”.
“Tôi đến đây là vì cái gì? Không phải vì sự an toàn của người dân, vì cả thôn này hay sao?”
“Nếu không, tôi cũng chẳng muốn quan tâm đến chuyện ở nơi này!”
“Vì sao các cậu lại không nghe lời khuyên của tôi? Chẳng lẽ các cậu vì công trình, vì xây dựng mà mặc kệ sự an toàn và tính mạng của người dân sao?!”
Hai bên tranh cãi đến mức đỏ mặt tía tai.
Cứ cãi tiếp như vậy cũng không phải cách, tôi hét lớn: “Tôn Bán Tiên, ông cho rằng ông có thể quản được chuyện ở đây à?”
“Tôi mới là trưởng thôn, tổng phụ trách Hoàng là người phụ trách công trình lần này, chuyện ở thôn chúng tôi do hai chúng tôi quyết định. Ông là người ngoài lại chỉ tay năm ngón ở đây, ông có tư cách gì mà quản chuyện này?”
“Bây giờ ông lập tức rời khỏi đây ngay, nếu không, tôi chỉ đành đuổi ông đi!”
Tôi chuẩn bị trở mặt với Tôn Bán Tiên.
Tôn Bán Tiên cực kì tức giận, nói: “Trương Sơn Thành, thằng nhóc vắt mũi chưa sạch như cậu có biết chuyện ở đây nghiêm trọng đến thế nào không? Cậu cứ tiếp tục như vậy sẽ hại chết người, hại cả thôn đều không được yên!!”
“Hôm nay tôi sẽ không đi, cậu làm gì được tôi? Tôi sẽ gọi điện gọi tất cả người dân đến đây, hôm nay tôi sẽ khiến các cậu không thể thi công!”
Nói xong, Tôn Bán Tiên lấy điện thoại ra.
Hoàng Tiểu Tinh vội vàng nhào tới, giật lấy điện thoại của Tôn Bán Tiên.
“Cậu muốn làm gì!”, Tôn Bán Tiên giận dữ hét lên: “Trả điện thoại lại cho tôi!”
“Tôn Bán Tiên, ông đừng có cố chấp!”, Hoàng Tiểu Tinh lạnh lùng nói: “Chuyện này ông còn không dừng lại, tôi sẽ không khách sáo với ông nữa đâu!”
“Cậu muốn làm thế nào? Cậu có thể làm gì tôi?”, Tôn Bán Tiên tỏ vẻ không tin, nói: “Ba đứa nhóc chưa trưởng thành như cô cậu có thể làm gì lão già tôi?”
“Không thế nào cả, tôi có thể trói gô ông lại đấy”, tôi lấy một cuộn dây thừng ở bên cạnh, tiến gần từng bước đến chỗ Tôn Bán Tiên.
Hoàng Tiểu Tinh nhếch miệng cười khẩy, nói: “Sơn Thành, cậu nghĩ giống tôi, trói thứ ruồi nhặng này lại”.
“Các cậu dám!”, Tôn Bán Tiên lùi về sau, vẻ mặt kinh hoàng.
Tôi và Hoàng Tiểu Tinh lao tới, Tôn Bán Tiên định chạy nhưng nào chạy thoát được hai người trẻ tuổi chúng tôi. Bọn tôi xông lên, đè ngã Tôn Bán Tiên xuống đất, sau đó kéo ông ta ngồi lên ghế, trói ngược tay ra sau.
Tôn Bán Tiên lớn tiếng mắng chửi, Hoàng Tiểu Tinh bèn cởi luôn tất nhét vào miệng ông ta.
Tôn Bán Tiên giãy giụa một lúc nhưng chỉ vô ích.
Cuối cùng thì lần này thế giới cũng được yên tĩnh rồi.
Tôi nhìn Tôn Bán Tiên một cách lạnh lùng, nói: “Tôi cũng không muốn làm khó ông, ông cứ ngoan ngoãn ở yên đây, đợi chúng tôi làm xong mọi chuyện rồi sẽ thả ông đi”.
Tôn Bán Tiên dùng ánh mắt giết người nhìn chằm chằm tôi và Hoàng Tiểu Tinh, nhưng không có cách nào.
Chúng tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ, nếu Tôn Bán Tiên gọi người dân tới đây thì sẽ lớn chuyện.
Hoàng Tiểu Tinh đi tới, nói: “Pháp sư Mộc, bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?”
Mộc Dịch trả lời đầy tự tin: “Yên tâm, tôi có thể giải quyết chuyện ở đây, hôm nay nhất định phải điều tra rõ ràng chuyện này”.
Mộc Dịch lấy tám lá bùa từ trong túi đeo ra, lần lượt đặt tại tám phương hướng xung quanh hang động, dùng gạch chặn lên.
Sau đó Mộc Dịch nói: “Trưởng thôn, tổng phụ trách Hoàng, hai người trông coi ở phía trên, tôi xuống dưới điều tra”.
Mộc Dịch định xuống dưới một mình?
Tôi nói: “Tôi xuống cùng cô, hai người cũng dễ hỗ trợ