Tôi Là Thầy Khai Quang

Một Trăm Tá Rượu


trước sau

Tôi nhìn chằm chằm rượu trên bàn, hỏi: “Anh Hải Ba, thế nào? Anh còn muốn tôi uống nữa sao?”

“Làm sao? Cậu không dám à?”, Vương Hải Ba cười nói: “Mọi người mới uống chưa được bao lâu, mấy người chúng tôi mỗi người mới uống ba, bốn chai thôi”.

“Sơn Thành, nếu cậu đã uống giỏi như vậy thì uống cùng chúng tôi đi”.

“Nhất định phải để cho cậu em Sơn Thành uống thỏa thuê, nếu không thì lại nói anh trai tôi đây không chăm sóc cậu chu đáo”.

Thế này là định ức hiếp tôi sao?

Thật ra tôi không muốn dây dưa ở đây nữa, hôm nay đã xảy ra đủ chuyện rồi, cả ngày chẳng được yên tĩnh, tôi cũng hơi mệt.

Quan trọng hơn, ngày mai là ngày giao hẹn giữa tôi và Lữ Vô Thiện, dùng báu vật đổi Lâm Ngọc Lam, tối nay có bận rộn khuya hơn nữa thì tôi cũng phải quay về.

Tôi nói: “Anh Hải Ba, cám ơn anh chiêu đãi, cám ơn sự khoản đãi của các anh. Tôi đã uống nhiều rồi, mọi người tiếp tục uống đi, tôi muốn hát mấy bài”.

Thật ra tôi chẳng muốn hát hò gì, chỉ không muốn ngồi đây tiếp nữa thôi. Tôi chưa từng hát karaoke, bản thân cũng không biết được mấy bài.

“Sơn Thành, cậu nói vậy là không nể mặt anh rồi”, Vương Hải Ba không chịu buông tha, nói: “Hôm nay là tôi mời, mọi người nhất định phải chơi thật vui, thật phấn khởi”.

“Đàn ông ấy mà, phải uống thật vui vẻ, uống cho thật đã”.

“Tất nhiên, cậu không uống cũng được, quỳ xuống gọi bọn tôi một tiếng đại ca, bọn tôi sẽ tha cho cậu lần này”.

Bốn người khác cũng nhao nhao đòi tôi ở lại uống rượu, bảo không uống là không nể mặt bọn họ.

Mấy người này rắp tâm muốn xử tôi!

Muốn khiến tôi bẽ mặt, xấu hổ trước mặt nhiều người, nếu vừa rồi tôi không uống hết tám chai rượu, chắc chắn anh ta sẽ tiếp tục kiếm chuyện với tôi.

Vừa nãy anh ta nói chỉ cần uống hết thì coi như cho qua chuyện.

Nhưng khi thấy tôi uống được, anh ta lại bắt tôi uống tiếp, rõ ràng là cùng với bốn người kia định chuốc say tôi, nói cách khác là khiến tôi bẽ mặt.

Họ làm khó tôi mọi chỗ, còn bắt tôi quỳ!

Nếu họ đã dây dưa không thôi, tôi chỉ đành không nể mặt bọn họ nữa vậy.

Tôi nhìn rượu trên bàn, nói: “Nếu mọi người đã muốn uống thì tối nay tôi sẽ uống cùng các anh hết mình!”

“Giờ chỉ còn lại sáu chai thôi, hết đồ để uống rồi. Anh Hải Ba, lấy thêm chút rượu nữa đi, chúng ta uống tiếp”.

Đây là câu lạc bộ cao cấp, cũng có không ít người đến uống rượu hát hò, trên bàn có sẵn bảng giá, rượu ở đây giá hơn một nghìn tệ một tá.

Rượu đỏ và rượu Tây càng đắt hơn, bọn họ cũng chỉ uống rượu thường, ăn một vài đĩa hoa quả.

Vương Hải Ba gọi phục vụ, kêu thêm hai tá rượu.

Tôi cười nói: “Anh Hải Ba, hai tá rượu có ít quá không? Thế còn chưa đủ cho một mình tôi uống nữa là”.

Tôi nói với nhân viên phục vụ: “Cho thêm một trăm tá rượu tới đây”.

Một trăm tá rượu, đó là trăm mấy nghìn tệ đấy!

Nhân viên phục vụ ngẩn người ra: “Anh xác định gọi một trăm tá rượu chứ?”

Tôi cười nói: “Vô cùng xác định”.

Mấy người con trai đều kinh ngạc đến ngây người, nhân viên phục vụ định đi lấy rượu thì Vương Hải Ba vội ngăn lại.

“Trương Sơn Thành, cậu đừng nói càn ở đây! Một trăm tá rượu? Cậu uống hết được không?”

Tôi cười đáp: “Được chứ, hoàn toàn không thành vấn đề. Tửu lượng của tôi khá cao, bình thường uống mấy chục tá cũng như chơi”.

“Sao, anh Hải Ba, anh không định mời người em này uống à?”

Sắc mặt Vương Hải Ba cực kì khó coi, nói: “Trương Sơn Thành, tôi có thể gọi cho cậu một tá rượu, nếu cậu không uống hết thì sao?”

Tôi tràn đầy tự tin cười nói: “Nếu uống không hết, tôi nghe theo anh”.

“Được!”, Vương Hải Ba cười nói: “Sơn Thành, một trăm tá rượu giá mấy trăm nghìn tệ, nếu cậu không uống hết, cậu phải trả hết toàn bộ chi phí tối nay”.

“Nếu cậu uống hết, tôi trả”.

Ở câu lạc bộ cao cấp như thế này đều là thanh toán sau khi xong tiệc.

“Ha ha...”, tôi cười nói: “Anh Hải Ba, hóa ra anh không mời khách nổi à? Anh không mời nổi thì anh cứ nói với tôi đây, tôi có thể mời anh”.

“Mấy trăm nghìn tệ anh cũng không trả nổi mà còn ở đây làm như là đại gia mãi vậy?”

Ai cũng không ngờ tôi lại nói ra lời như vậy, những lời này rõ là châm chọc Vương Hải Ba, có thể gọi là vả mặt, làm anh ta mất thể diện.

“Trương Sơn Thành!”, Vương Hải Ba đột nhiên nổi giận, cầm chai rượu
lên chỉ vào tôi, nói: “Ai bảo tôi không mời nổi khách!”

“Tôi chỉ không tin cậu có thể uống hết một trăm tá, ai cũng không uống được một trăm tá!”

Vương Hải Ba đúng là dễ tự ái, một câu đã không chịu nổi rồi, đột nhiên nổi giận.

Ba cô gái thấy bên này trở nên ầm ĩ thì vội vàng chạy lại, hỏi ở đây có chuyện gì.

Vương Hải Ba tức giận nói: “Trương Sơn Thành khăng khăng muốn uống rượu với anh, còn đòi uống một trăm tá, lại còn bảo anh không mời nổi khách. Giai Dao, chuyện này em đừng xen vào, anh muốn xem xem cậu ta làm sao uống hết một trăm tá!”

Cái gì thế? Tên khốn Vương Hải Ba lại đổ hết lỗi lên người tôi, nói tôi gây sự.

Bốn người khác cũng hùa theo Vương Hải Ba, ai cũng nói là tôi gây sự.

“Có thể là Sơn Thành uống nhiều rồi nói sảng mà thôi, một trăm tá ai mà uống được chứ?”

“Đúng đó, anh Hải Ba, anh đừng so đo với Sơn Thành”.

Đám người trơ trẽn này, mình làm việc xấu mà thấy bạn gái đến, thấy con gái tới là lại đi tố cáo trước.

Vương Hải Ba nói tiếp: “Anh ghét nhất người ta ba hoa khoác lác trước mặt anh, ghét nhất mấy kẻ không tài giỏi gì mà thích khoe khoang”.

“Trương Sơn Thành nói cậu ta có thể uống được một trăm tá, cậu ta tranh cãi với anh, anh lại muốn xem xem làm sao cậu ta uống, làm sao cậu ta rút lui được!”

Tôi chưa từng gặp ai vô sỉ như vậy, đám người Vương Hải Ba cứ khoe khoang, khoác lác, thể hiện mình giàu có ở đây suốt, bây giờ lại nói tôi là loại người này.

Tôi cười không nói, đúng là nực cười, tôi không hề tức giận, không cần phải tức giận vì bọn họ.

Lý Giai Dao ngồi xuống trước mặt tôi, nói: “Sơn Thành, em có thể bớt nói lại một chút không. Mọi người đều là bạn với nhau, không cần phải giận dỗi vì mấy chuyện này”.

“Chị thấy em cũng uống nhiều rồi, qua bên kia nghỉ ngơi một lúc đi. Đợi lát nữa kết thúc, chị sẽ đặt phòng khách sạn cho em, ngủ một giấc tròn, ngày mai chị có chuyện cần tìm em nữa đấy”.

Tôi cười nói: “Chị Dao Dao, không sao, chuyện ở đây chị không cần lo”.

Tôi nói với nhân viên phục vụ: “Anh mang một trăm tá rượu lên đây”.

Mọi người đều sững sờ.

Lý Giai Dao vội ngăn trước mặt nhân viên phục vụ, nói: “Anh bạn, em trai tôi uống nhiều quá rồi, không cần lấy rượu nữa đâu”.

“Lấy!”, Vương Hải Ba nói: “Sao lại không lấy, Sơn Thành đã muốn uống thì cho cậu ta uống thỏa thích”.

“Dao Dao, chuyện ở đây em đừng xen vào, hôm nay anh phải dạy cho Sơn Thành một bài học, để cậu ta hiểu làm người không nên quá kiêu căng. Hôm nay anh không dạy dỗ cậu ta, sau này đổi lại là người khác thì cậu ta càng thảm!”

Tôi nhìn ra sự lo lắng trong mắt của Lý Giai Dao, chị ấy vô cùng lo lắng cho tôi. Lý Giai Dao nói: “Hải Ba, một trăm tá giá bao nhiêu tiền chứ, rượu ở đây đắt lắm, không uống hết thì phí”.

“Mọi người đừng gây nữa được không, không thể ngồi đây nói chuyện, hát karaoke hòa thuận với nhau sao?”

Truyện convert hay : Gió Ấm Không Kịp Ngươi Thâm Tình

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện