Tôi Là Thầy Khai Quang

Thiêu sống


trước sau

“Đứng lại!”, Hoàng Tiểu Tinh đuổi theo hét lớn.

Nơi này cách vách núi bên kia bảy tám phút, Lãnh Nguyệt vẫn chưa xuất hiện, rõ ràng là sớm đã đi đến vách núi bên kia để chuẩn bị rồi!

Hoàng Tiểu Tinh đột nhiên tăng tốc.

Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Hoàng Tiểu Tinh đã liều mạng đánh nhanh thắng nhanh, giết hết tất cả mọi người, sau đó lập tức chữa trị vết thương, anh ta làm như vậy rất tốn sức, sẽ làm cho độc tố xâm nhập vào cơ thể, cửu tử nhất sinh.

“Anh ta đang đánh cược”.

Tiên nữ Thanh Thủy tăng sức mạnh lên đôi chân của tôi, tôi lại điên cuồng đuổi theo.

“Chạy đi đâu!!!”, tốc độ của Hoàng Tiểu Tinh quá nhanh, ngày càng gần với Mạc Vũ.

Tôi dốc hết sức chạy, nhưng cũng không kịp Hoàng Tiểu Tinh!

Rất nhanh, Hoàng Tiểu Tinh chỉ còn cách Mạc Vũ bốn năm mét, sắp đuổi kịp rồi!

Đúng lúc đó, vài bóng đen lao ra từ bốn phía, giương nanh múa vuốt về phía Hoàng Tiểu Tinh.

Thì ra là chồn vàng!

Tám con chồn vàng xuất hiện lao về phía Hoàng Tiểu Tinh, Hoàng Tiểu Tinh không ngờ ở đây có mai phục, tôi cũng không ngờ được.

Nhất định là do Mạc Vũ sắp xếp trước.

Chồn vàng cắn xé tay chân và người Hoàng Tiểu Tinh, Hoàng Tiểu Tinh tức giận hét lên, mỗi nhát dao là một con, tám con chồn vàng đều bị Hoàng Tiểu Tinh đánh bay.

Từng con chồn vàng ngã trên đất, tắt thở.

Mỗi lần tấn công sẽ đều có một con chồn vàng bị đánh chết.

Chồn vàng đã thành công kéo dài mười giây của Hoàng Tiểu Tinh, tôi cũng đã đuổi kịp.

Mạc Vũ ở xa khiêu khích: “Hoàng Tiểu Tinh, anh không đuổi kịp tôi đâu”.

“Đợi khi anh đuổi kịp tôi thì ngươi đã bị độc chết rồi”.

Hoàng Tiểu Tinh giống như một con sư tử tức giận: “Tôi muốn cô chết, các ngươi đều phải chết!”.

Hoàng Tiểu Tinh cắn răng cắn lợi, vẻ mặt lộ rõ sự nham hiểm, tiếp tục đuổi theo.

Mạc Vũ vẫn luôn chạy về phía vách núi, rất nhanh, khoảng cách giữa Hoàng Tiểu Tinh và Mạc Vũ lại gần hơn.

Cuối cùng, Mạc Vũ cũng bị ép đến vách núi!

Vừa hay bên đó là một khu vực lồi ra, rộng khoảng mười mét, ba bên đều là vách núi, không có đường chạy.

“Ha ha, tôi xem cô chạy đi đâu, ha ha...”, Hoàng Tiểu Tinh tiếp tục xông lên phía trước, Mạc Vũ lại liên tục lùi về sau, đã đến chỗ cách vách núi bốn, năm mét.

Hoàng Tiểu Tinh lập tức xông lên, nhưng rất nhanh, Hoàng Tiểu Tinh đột nhiên bị trượt chân, ngã trên mặt đất, vì xông lên quá nhanh nên anh ta trượt về phía trước!

“Cái gì vậy!”

Trên mặt đất sớm đã được bôi một lớp dầu trơn, bảo đảm không ai có thể đi lại trên đó, cũng không thể đứng yên.

Mạc Vũ là yêu quái, đương nhiên có thể đứng yên được, mà tôi có khả năng bám trụ, cũng có thể đứng yên được.

Khi Hoàng Tiểu Tinh vừa ngã xuống, Lãnh Nguyệt sớm đã chuẩn bị mọi thứ liền xuất hiện, trong ta còn ôm thùng dầu lớn, đổ ào về phía Hoàng Tiểu Tinh.

Mà tôi sớm đã cầm bật lửa, đứng bên cạnh Hoàng Tiểu Tinh.

Mọi thứ đều xảy ra trong phút chốc!

Tôi vứt bật lửa xuống đất.

Ánh lửa xanh nhanh chóng bao quanh Hoàng Tiểu Tinh!

Hoàng Tiểu Tinh giãy giụa trên đất, dù anh ta có cố gắng thế nào, có mạnh mẽ đến đâu thì cũng không thể đứng dậy!

Ngọn lửa mạnh mẽ bao quanh Hoàng Tiểu Tinh, anh ta liền biến thành người lửa, đau khổ giãy giụa trên đất, thảm thiết kêu gào...

“Chúng mày sẽ không được chết tử tế đâu!”

“A...”

“Tao nguyền rủa chúng mày...”

“Tao một đời anh minh, vậy mà lại thua trong tay lũ khốn kiếp chúng mày!”

Hoàng Tiểu Tinh đã vô cùng tuyệt vọng, hôm nay anh ta khó mà qua được kiếp nạn này.

Dù năng lực hồi phục của Hoàng Tiểu Tinh có mạnh đến nhường nào, giờ anh ta cũng đã trúng độc nặng, độc tố đã lan đến các bộ phận cơ thể, thêm vào đó là bị lửa lớn bao quanh, anh ta chỉ còn con đường chết.

Ánh sáng vàng chiếu lên mặt ba người chúng tôi, sắc mặt của Lãnh Nguyệt và Mạc Vũ vẩn rất lạnh lùng, nhưng trong lòng tôi lại là niềm vui báo thù!

Là chính tay tôi đã châm mồi lửa, có thể nói là tôi đã thiêu chết Hoàng Tiểu Tinh.

Trong lòng tôi không hề có nỗi sợ vì đã giết người, không hề có một chút nào!

Hoàng Tiểu Tinh thê thảm như vậy, khung cảnh trước mắt kinh khủng như vậy, tại sao trong lòng tôi không có một chút cảm giác tội lỗi nào?

Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Hoàng Tiểu Tinh đã nhiều lần phái người ám sát ngươi, còn bắt cóc Lâm Ngọc Lam, lòng thù hận của ngươi với Hoàng Tiểu Tinh và Lữ Vô Thiện
đã ăn sâu bén rễ, ý muốn giết chết Hoàng Tiểu Tinh đã ngày càng sâu đậm trong lòng ngươi”.

“Giờ ngươi đang báo thù, giết chết kẻ thù của mình, anh ta chết thì là ngươi sống, mục đích của tối hôm nay chính là giết chết Hoàng Tiểu Tinh, đương nhiên là ngươi không có cảm giác tội lỗi rồi”.

“Hơn nữa, các ngươi đã dùng lửa giết chết Hoàng Tiểu Tinh, là kết quả củaaauc sự cố gắng của cả ba ngươi, không phải là một mình ngươi”.

“Nếu cho ngươi một con dao, bảo ngươi tự tay giết chết Hoàng Tiểu Tinh, cho ngươi cảm nhận cảnh tượng máu tưới bắn tung tóe, e rằng... ngươi sẽ không chịu được”.

“Ngươi không có cảm giác tội lỗi là do nhiều nhân tố”.

“Hay nói cách khác, tâm cảnh của ngươi đã rất cứng rắn, hơn người bình thường gấp nhiều lần, vậy nên có thể chấp nhận chuyện giết người”.

“Bất cứ ai, lần đầu giết người, đều sẽ sợ hãi, bao gồm cả ta. Sau lần đầu giết người, ta mất ngủ cả một tháng, thường xuyên mơ ác mộng, tuy ta biết người ta giết là người xấu, nhưng giết người thật sự rất khó”.

Tiên nữ Thanh Thủy đã giải thích cho tôi rất nhiều.

“Tao phải lấy mạng đổi mạng với mày!”, Hoàng Tiểu Tinh hét lên trong đau đớn.

Ngọn lửa lan trên đất, vậy mà Hoàng Tiểu Tinh lại đứng lên từ trong biển lửa, lao về phía Mạc Vũ đang đứng bên vách đá.

Mạc Vũ nhanh chóng tránh sang một bên, Hoàng Tiểu Tinh bắt hụt, rơi thẳng xuống vách núi...

“A...”

Tiếng hét thảm thiết xé tan màn đêm, vài giây sau hoàn toàn biến mất...

Mạc Vũ lập tức ngồi khoanh chân, hai mắt nhắm nghiền để trị thương.

Tôi và Lãnh Nguyệt cũng ngồi trên đất nghỉ ngơi.

Cuối cùng Hoàng Tiểu Tinh cũng chết.

Đợi sau khi đã bình tĩnh, tôi nghĩ lại mọi chuyện trước đây, trong lòng vẫn còn sợ hãi, lần này vây giết, khi mới bắt đầu, ba chúng tôi đánh lén đều thất bại.

Cũng may có kế hoạch dự phòng của Lãnh Nguyệt, nếu không, sợ rằng ba người chúng tôi đã xảy ra chuyện rồi.

Hoàng Tiểu Tinh quá mạnh!

Sức mạnh của Hoàng Tiểu Tinh cũng khiến cho tôi thấy sự đáng sợ của người tu luyện, nhưng tôi hiểu rằng, thế giới bên ngoài kia còn có rất nhiều người mạnh như Hoàng Tiểu Tinh, thậm chí còn có người mạnh hơn Hoàng Tiểu Tinh.

Mà bây giờ những gì tôi tiếp xúc chỉ là một góc của giới tu luyện.

Nghỉ ngơi vài phút sau, Mạc Vũ dừng việc tu luyện lại.

Lãnh Nguyệt nói với hai người chúng tôi: “Đi xuống vách núi xem sao, tìm được thi thể của Hoàng Tiểu Tinh mới bảo đảm anh ta đã chết, như vậy mới coi là đã kết thúc”.

Tôi nói: “Ở dưới vách núi này có chướng khí, toàn bộ đều là đầm lầy, dù Hoàng Tiểu Tinh không bị thiêu chết thì cũng phải chết ở dưới đó”.

Lãnh Nguyệt nói: “Sức mạnh của Hoàng Tiểu Tinh khiến tôi vô cùng bất ngờ, ai mà biết được anh ta còn sức mạnh dị thường nào đó chứ?”

“Cứ đi xem trước xem sao, tìm thấy thi thể, chúng ta sẽ yên tâm hơn”.

Mạc Vũ nói: “Lãnh Nguyệt, cô yên tâm đi, chắc chắn là Hoàng Tiểu Tinh đã chết rồi, dù không bị thiêu chết, thì anh ta cũng sẽ trúng độc mà chết thôi, mà anh ta còn bị trúng độc, bị lửa thiêu, bị rơi từ vách đá xuống, chỉ còn con đường chết thôi”.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện