Một tiếng rưỡi sau, Trần Kế Tần và Lý Tuyết Nhiễm trở về, mang theo một đống đồ, mọi đồ dùng trong phòng đều có, cũng không cần mua gì nữa.
Ba cô gái đang dọn dẹp những đồ lặt vặt mà họ mang tới, còn ba người tôi, Trần Kế Tần và Triệu Vũ thì ngồi trên ghế sofa xem phim.
Tôi cảm thấy có vài chuyện đã đến lúc nên bàn bạc với Trần Kế Tần, bàn bạc xong thì tính tiếp.
“Tiểu Tần, chuyện trong thôn chúng ta đều đã được giải quyết rồi, sau này cũng không có chuyện của thầy khai quang nữa, cũng không có người chết nữa”.
“Có lẽ tôi phải... rời khỏi thôn để ra bên ngoài phát triển”.
Trần Kế Tần vẫn chưa hiểu ra điều tôi muốn nói, mắt sáng lên, cười nói: “Anh đi đâu tôi sẽ theo anh đi đó”.
“Tôi đã sớm không muốn ở trong thôn rồi, muốn đi ra bên ngoài trải nghiệm một chút”.
“Thật ra...”, nhìn thấy tâm trạng phấn khích của Trần Kế Tần, nghe thấy đi ra bên ngoài phát triển, tôi thật không nhẫn tâm đả kích Trần Kế Tần.
“Tiểu Tần, tôi muốn anh làm trưởng thôn, giao lại mọi việc trong thôn cho anh, sau đó, anh sẽ ở bên Lý Tuyết Diễm, đợi khi Lý Tuyết Diễm tốt nghiệp, tôi tin hai người sẽ ở bên nhau”.
“Đến lúc đó, có thể sống cuộc sống bình thản, an nhàn”.
Trần Kế Tần đột nhiên không vui: “Đại ca, anh có ý gì?”.
Tôi nghiêm túc nói: “Anh đi theo tôi quá nguy hiểm, mọi chuyện xảy ra anh đều biết rồi đó, bao nhiêu lần tôi suýt chút nữa thì mất mạng, tôi không muốn anh đi theo tôi, đến lúc xảy ra chuyện gì thì không hay”.
Trần Kế Tần vô cùng giận dữ: “Đại ca, Trần Kế Tần tôi tuy rằng tham sống sợ chết, tuy rằng háo sắc, tuy rằng yêu tiền, những sau khi tôi theo anh, tôi đã quyết định, cả đời này sẽ đi theo anh”.
“Đại ca không sợ nguy hiểm thì tôi sợ gì chứ?”
“Nếu không có đại ca, bây giờ tôi vẫn còn là tên khốn nạn không chuyện xấu nào là không làm, còn là một tên vô dụng không làm được gì nữa”.
“Anh đã cho tôi nhiều thứ như vậy, đương nhiên tôi sẽ đi theo anh, báo đáp anh”.
“Tôi không làm một trưởng thôn nhỏ bé đâu”.
“Con người tôi cũng không hợp làm trưởng thôn”.
Thật không ngờ rằng Trần Kế Tần lại không sợ nguy hiểm, muốn đi theo tôi
“Tiểu Tần, tôi cho anh năm triệu”, tôi suy nghĩ rồi nói: “Năm triệu, đủ cho anh tiêu cả đời rồi, nhưng chúng ta đều là anh em, nếu anh không đủ tiêu thì có thể nói với tôi bất cứ lúc nào, tiền không thành vấn đề”.
“Tôi muốn anh làm người đàng hoàng, sống cuộc sống tốt, khiến cho người trong thôn đều có thể giàu lên”.
“Anh coi tôi là người thế nào vậy!”, Trần Kế Tần bỗng trợn mắt nhìn tôi, tức tím cả mặt: “Tôi thừa nhận tôi theo anh là vì tiền, là vì phụ nữ”.
“Nhưng chúng ta là anh em! Nếu anh coi tôi là anh em thì đừng nói những lời đó với tôi!”
“Tôi không quan tâm, tôi phải đi theo đại ca, chỉ có theo đại ca cuộc đời tôi mới thú vị, tôi không muốn sống cuộc sống an nhàn gì cả!”
“Cuộc đời mỗi người cũng chỉ có mấy chục năm, tôi cũng muốn làm việc lớn một lần”.
“Giờ anh có ý gì? Không cần tôi nữa? Thấy tôi không có tài cán gì nên muốn bỏ rơi tôi?”
Tôi làm như vậy không phải vì không muốn cho Trần Kế Tần đi theo tôi, tôi sợ sẽ gặp nguy hiểm, tôi để anh ta sống cuộc sống an nhàn, có tiền, có phụ nữ, lẽ nào như vậy không tốt sao?
Nhưng anh ta nhất định muốn đi theo tôi.
Tôi làm như vậy là vì anh ta, nhưng cảm giác của Trần Kế Tần lại giống như là tôi đang bỏ rơi anh ta, bây giờ giống như một oán phụ vậy
“Anh Sơn Thành, anh không cần anh Tần nữa sao?”, Triệu Vũ ngồi một bên ăn táo nghe được câu chuyện của chúng tôi, dường như hiểu ra điều gì đó, vẻ mặt tủi thân, nói: “Anh Sơn Thành, anh cũng sẽ không cần em nữa sao?”
Tôi kéo tay Triệu Vũ, nói: “Không phải, sao anh lại không cần mọi người chứ, Trần Kế Tần mãi mãi là người anh em tốt nhất của anh, em mãi mãi là em trai yêu quý nhất của anh”.
Triệu Vũ nghiêng đầu: “Thế tại sao hai người lại cãi nhau?”
“Bạn tốt thì không nên cãi nhau”.
Lời nói của Triệu Vũ đã chọc cười tôi, tôi cười nói: “Không sao đâu, em xem phim đi, anh và Trần Kế Tần bàn bạc chút
việc thôi, không phải là cãi nhau”.
“Ồ, anh Sơn Thành, anh đừng bắt nạt anh Tần, anh Tần luôn đối xử với em rất tốt, tốt hơn cả anh nữa”, Triệu Vũ nói xong liền cầm điều khiển, tiếp tục xem phim.
Tôi rất bận, bận đến mức không thể chăm sóc cho Triệu Vũ, mà Trần Kế Tần có thời gian thì liền đến tìm Lý Tuyết Diễm và chơi đùa cùng Triệu Vũ.
Tôi nói với Trần Kế Tần: “Tiểu Tần, chúng ta đừng cãi nhau, có chuyện gì thì từ từ nói, cậu cũng đừng tức giận”.
Trần Kế Tần nhìn thấy Triệu Vũ ngây thơ, hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, nói: “Đại ca, anh nói những lời này, sao tôi có thể không tức giận chứ?”
“Anh nói đi, sao anh lại quyết định như vậy?”
Tôi nói: “Tiểu Tần, cậu không biết tôi đã trải qua những chuyện gì, những chuyện tôi nói cho cậu chỉ là tôi kể lại thôi, cậu không được tận mắt chứng kiến”.
“Lúc đó tôi và Lâm Ngọc Lam suýt nữa thì bị nổ chết, còn lúc giết Hoàng Tiểu Tinh, suýt chút nữa ba người chúng tôi đã bị Hoàng Tiểu Tinh giết hết”.
“Những chuyện xung quanh tôi quá nguy hiểm, mà sau này tôi sẽ còn gặp những chuyện nguy hiểm hơn, có những kẻ thù mạnh hơn”.
“Từ sau khi Lâm Ngọc Lam bị bắt cóc, tôi bắt đầu lo cho những người bên cạnh mình, cũng như việc chúng ta đón Lý Tuyết Diễm về, phải bảo vệ Lý Tuyết Diễm”.
“Tôi sợ kẻ địch sẽ đối phó với đồng nghiệp, ra tay với những người bên cạnh tôi”.
“Hơn nữa cậu... tôi cho cậu tiền, để cậu sống cuộc sống vô lo vô nghĩ, như vậy không tốt sao?”
“Tôi không bỏ rơi cậu, mà là lo cho sự an toàn của cậu, lo cho sự an toàn của tất cả mọi người, chứ không phải muốn đuổi cậu đi”.
Sau khi Trần Kế Tần nghe tôi giải thích, vẻ mặt cảm động: “Đại ca, tôi sai rồi, tôi đã hiểu lầm anh”.
“Nhưng mà tôi không sợ...”, vẻ mặt Trần Kế Tần kiên quyết: “Tôi phải đi theo đại ca, tôi phải giống như đại ca, ngày càng mạnh mẽ hơn, trở thành một người thật lợi hại”.
“Dù tôi có thật sự xảy ra chuyện gì, đại ca, tôi quyết không oán thán”.
“Dù có làm tài xế cho đại ca, làm chân sai vặt cho đại ca, tôi đều đồng ý”.
“Nói chung, tôi sẽ không ở lại thôn, sau này sẽ chán chết trong thôn mất!”
“Tôi cũng muốn ra bên ngoài thế giới để trải nghiệm!”
“Đại ca, cho tôi theo...”
Nhìn sự mong đợi của Trần Kế Tần, ánh mắt cầu xin, những lời tôi sắp nói ra lại nuốt lại.
Nếu Trần Kế Tần đã một lòng muốn đi theo tôi, sao tôi có thể từ chối đây?
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Thật không ngờ, Trần Kế Tần lại có tình có nghĩa đến vậy, trước đây anh ta không phải người như vậy, mà là một tên khốn nạn chuyên làm chuyện xấu”.
“Xem ra anh ta đi theo ngươi, thật sự đã thay đổi rất nhiều, sự mạnh mẽ của ngươi đã hoàn toàn chinh phục Trần Kế Tần”.
“Nếu đã như vậy thì cứ tạm thời để Trần Kế Tần đi theo ngươi đi”.
“Chuyện sau này thì để sau này tính”.
Tôi cũng tính như vậy, tôi không thể tuyệt tình từ chối Trần Kế Tần, làm như vậy là sự đả kích quá lớn đối với Trần Kế Tần, hoặc có thể tình cảm của chúng tôi sẽ bị phá vỡ vì chuyện này.
Tôi vỗ vỗ vai Trần Kế Tần, vui vẻ nói: “Chuyện tối hôm nay cứ coi như tôi chưa từng nói, sau này cậu cứ tiếp tục đi theo tôi”.