Tôi còn chưa nói gì thì ông trưởng thôn đã tức giận kêu lên: “Lôi Đắc Mã, anh rêu rao bậy bạ gì vậy? Não anh bị úng rồi phải không?”
Lỗi Đắc Mã lớn tiếng nói: “Tôi không rêu rao bậy bạ. Trương Sơn Thành mượn cớ biết chữa bệnh nhưng thực ra là chơi gái. Tối qua nó cũng làm trò đó với Lý Ngọc Liên, còn bị tôi bắt được”.
Đám đông đồng loạt nhìn tôi và Lý Ngọc Liên, bán tín bán nghi. Tôi vô cùng tức giận, chỉ muốn lao lên xé nát cái mồm thối của Lôi Đắc Mã. Còn Lý Ngọc Liên thì mặt đỏ tía tai, chị ấy giận dữ nói: “Lôi Đắc Mã, đồ thối tha!”
“Tôi thối tha à? Ha ha, chưa biết ai thối tha đâu. Sao nào, cô vụng trộm với đàn ông, không dám nhận sao?”, Lôi Đắc Mã chế giễu.
“Anh…Anh ăn nói tầm bậy tầm bạ!”, Lý Ngọc Liên tức giận khiến hai mắt đỏ au.
Đám đông lập tức bàn tán xôn xao.
“Không phải Trương Sơn Thành là thầy khai quang sao? Sao lại làm chuyện bậy bạ với Lý Ngọc Liên thế?”
“Chồng của Lý Ngọc Liên chết đã lâu, cô ấy luôn giữ mình, làm góa phụ, sao lại làm chuyện như vậy chứ?”
“Chưa chắc đâu, đàn bà mà không có đàn ông, chắc chắn sẽ cảm thấy cô đơn”.
“Người phụ nữ cô đơn cũng chỉ có thể tìm người như Trương Sơn Thành thôi, nếu tìm người khác, vợ người ta sẽ ghen mất”.
…
Lý Ngọc Liên tức tới phát khóc, giậm chân nói: “Các người đừng ăn nói linh tinh, Lý Ngọc Liên tôi không phải loại đàn bà đó!”
Tôi ngồi phụp xuống một chiếc ghế đẩu, chán chẳng buồn tranh luận.
Lôi Đắc Mã lập tức nói: “Mọi người xem, Trương Sơn Thành không dám cãi lại kìa, cậu ta nhận rồi, thừa nhận rồi”.
Tôi lạnh lùng nói: “Tôi không muốn nhiều lời với anh, phí nước bọt của tôi lắm. Anh tung tin nhảm, khiến tôi và chị Ngọc Liên tổn thương, tôi sẽ tới ủy ban tố cáo anh!”
Ông trưởng thôn lao tới hỏi Lôi Đắc Mã: “Anh nói Trương Sơn Thành và Ngọc Liên làm chuyện bậy bạ, anh có chứng cứ gì không?”
“Đương nhiên là có. Tôi đã ghi âm lời nói của bọn họ”, Lôi Đắc Mã vừa nói vừa mò điện thoại, nhưng tìm cả một hồi lâu mà không thấy, ông ta lầm bầm: “Điện thoại không có trên người, nhưng trên đường tới đây tôi vẫn còn dùng mà, chẳng lẽ rơi mất rồi sao?”
“Ghi âm vào đâu?”, ông trưởng thôn hỏi.
“Tôi ghi âm trong điện thoại, nhưng điện thoại của tôi biến mất rồi”,Lôi Đắc Mã đau khổ nói.
“Cái loại bã đậu nhà anh, cút về vườn trái cây, hái ít lê mang tới đây cho mọi người giải khát”, trưởng thôn hống hách nói.
Tôi thở phào, ông trưởng thôn là người đứng về phía chúng tôi.
Đồng thời cũng may là lấy được điện thoại của Lôi Đắc Mã, nếu không, e rằng hôm nay khó thoát khỏi kiếp nạn này.
“Tối qua Trương Sơn Thành và Lý Ngọc Liên đã vụng trộm với nhau thật mà”, Lỗi Đắc Mã cùng quẫn: “Nếu không, nửa đêm nửa hôm Trương Sơn Thành ở nhà cô ta làm cái gì chứ? Còn khóa trái cửa. Cô nam quả nữ, làm trò gì, chắc trong thâm tâm mọi người đều rõ”.
Lý Ngọc Liên giải thích: “Mấy ngày này tôi thu hoạch lương thực, mỏi mệt đau vai nên nhờ Trương Sơn Thành mát xa giúp”.
“Sơn Thành biết mát xa sao?”, trưởng thôn nheo mắt nhìn Lý Ngọc Liên.
“Đúng vậy”, Lý Ngọc Liên gật đầu.
Trưởng thôn lại nhìn tôi, hỏi: “Cậu biết mát xa à?”
“Biết một chút”, tôi khiêm tốn nói.
Trưởng thôn đi về phía chiếc ghế tôi đang ngồi, vỗ vai tôi: “Mát xa cho tôi thử xem”.
Tôi đành phải đứng dậy xoa bóp cho ông ta.
Ban đầu ông trưởng thôn không nói gì, rõ ràng cũng đang nghi ngờ tôi. Nhưng ngay sau khi tôi mát xa một lúc, ông đã phải thốt lên: “Thoải mái, thoải mái, thoải mái quá…”
Mát xa hết một lượt, tôi bèn dừng lại.
Trưởng thôn quay đầu nhìn tôi, kinh ngạc hô lên: “Sơn Thành, không ngờ cậu còn có cả kỹ năng này đấy. Mẹ ơi thoải mái quá. Cậu mát xa tiếp cho tôi đi”.
Thím Cường đứng bênh cạnh tỏ vẻ nghi ngờ: “Có thật là thoải mái đến vậy không? Không phải hai người vừa xướng vừa họa, diễn kịch cho bọn tôi xem đấy chứ?”
Trưởng thôn nhìn thím Cường: “Không tin thì chị thử xem”.
Thím Cường ngồi xuống, nói: “Chẳng lẽ tôi lại không biết thằng bé Sơn Thành này sao? Từ nhỏ đã vụng về, sao lại biết mát xa chứ…”, bà ta còn chưa nói xong thì tôi đã ấn mạnh xuống, thím Cường bỗng nhiên trợn tròn mắt: “A, sướng quá!”
Tôi tiếp tục dùng lực.
“Thoải mái, thoải mái quá, thật thoải mái…”, thím Cường kêu lên liên tục.
“Có thật không? Mát xa cho tôi nữa”.
“Tôi cũng muốn”.
Đám người bên cạnh rục rịch, nhao nhao đòi thử.
Tôi thu tay lại, nói: “Một ngày tôi chỉ có thể mát xa cho ba người, nhiều người thì không được, không còn sớm nữa, tôi phải lên núi hái thuốc đây”, tôi nói xong thì mặc lời năn nỉ của họ, nhanh chóng rời đi giống như chạy trốn.
Tôi nghe thấy trưởng thôn lớn tiếng dạy dỗ Lôi Đắc Mã: “Anh còn đứng đấy à? Còn không mau đi hái lê cho mọi người giải khát sao? Lần sau còn làm
tổn thương người khác thì cẩn thận không là tôi bắt đấy”.
Sau khi về nhà, tôi đeo một cái gùi, xách cuốc đi lên núi hái thuốc.
Trên đường đi, tiên nữ Thanh Thủy nói với tôi: “Ta rất hài lòng với biểu hiện của ngươi. Bây giờ về cơ bản ngươi đã chiếm được lòng tin của mọi người, sau này chắc chắn sẽ có rất nhiều phụ nữ tới nhờ người mát xa, ngươi phải nhân cơ hội để lấy âm khí của họ, gia tăng thuật lấy âm bổ dương của ngươi”.
“Rất nhiều người là gái đã có chồng, tôi không thể ra tay được”, tôi nói.
“Gái đã có chồng cũng có thể hút được âm khí, chỉ có điều không còn được tinh khiết như gái còn trinh thôi”, tiên nữ Thanh Thủy nói: “Đối với phụ nữ chưa từng sinh con, mức độ tinh khiết đương nhiên cao hơn, có thể thu hoạch được”.
“Này, tôi luôn cảm giác mình chẳng khác gì đang kẻ đi trộm hoa bẻ nhụy”, tôi vừa khát khao phụ nữ nhưng vừa cảm thấy làm như thế này không đúng, trong lòng hết sức mâu thuẫn.
Sau khi lên núi, dựa theo kiến thức y dược mà tiên nữ Thanh Thủy dạy, tôi đã hái được rất nhiều loại thảo dược hữu dụng.
Cho tới trưa, tôi đã hái được một gùi đầy thuốc.
Tôi ngẩng đầu, ánh nắng gay gắt đang chiếu thẳng xuống.
Nhớ ra bên kia ngọn núi có một thác nước, bên dưới thác là một cái hồ, tôi quyết định đi tắm cho mát mẻ.
Thác nước này được tôi ngẫu nhiên phát hiện ra trong một lần lên núi hái quả dại, nó ẩn giữa núi rừng, là một thánh địa tránh nắng tuyệt vời, tôi đi lòng vòng qua những con đường nhỏ khúc khuỷu, vén những cành cây và bụi cỏ chặn trước mặt mình ra.
Tôi nhớ mấy tháng trước khi tôi tới đây, cỏ dại mới chỉ mọc tới bắp chân, không ngờ mới có vài tháng mà chúng đã cao tới đầu, phương hướng cũng bị đám cành cây và cỏ dại che mất, tôi suýt nữa đi lạc mất mấy lần.
Sắp tới rồi, đi vài bước nữa về phía trước chính là thác nước, tôi nghe thấy tiếng nước chảy ‘rào rào rào’.
Vén bức “bình phong” cuối cùng che trước mặt, tôi đã tới thác nước.
“A!..”, cơn gió mát lạnh ập tới, ống tay áo, ống quần của tôi bị gió thổi tốc lên, tôi ngẩng lên trời hét lớn, toàn bộ mệt mỏi của cơ thể đều tan biến.
Thác nước này bị vây quanh bởi núi rừng rậm rạp, trước mặt tôi là một hồ nước lớn, nước trong veo nhìn thấy cả đáy, thác nước nối liền với hồ, dòng nước đổ xuống phát ra màu sắc rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Trong hồ có vô số hòn đá với đủ hình dạng khác nhau, tôi nhớ ngày trước tới đây, có thể nằm trên những hòn đá kia ngủ cả ngày trời.
Tôi đặt gùi tre trên lưng xuống, vứt cuốc vừa lấy thuốc qua một bên, đi tới bên hồ, cả người tôi nhớp nháp, tôi không thể đợi thêm được nữa, nhanh nhẹn cởi sạch đồ, vứt quần áo xuống đất, tôi lao xuống hồ như một con cá chép.
“Ùm!”, tôi rơi xuống nước một cách hoàn hảo.
Nhiệt độ trong hồ nước vừa đủ, tôi đứng dậy, nước bập bềnh tới ngực tôi, tôi bởi ngửa trong làn nước, sự mệt mỏi toàn thân dần dần dịu bớt.
Tôi hơi nhắm mắt, cảm nhận thác nước đổ xuống văng lên đầu, lên mặt tôi mát rượi. Chim trong rừng cũng ríu rít hát ca, mọi thứ đều rất tuyệt vời.
Thật mong thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này, tôi thầm nghĩ.
Một lát sau, tôi tắm xong, chuẩn bị lên bờ.
“Quần áo đâu rồi?”, tôi phát hiện trên bờ trống không, gùi thuốc và quần áo của tôi đều không cánh mà bay.