Một câu cậu nói giống như một viên đường dần dần hòa tan trong nước, ngọt tới mức khiến người ta không nhịn được cười mãi.
Hết tiết tự học buổi sáng, Văn Thiển Hạ quay đầu nhìn cô tò mò hỏi: “Nhiễm Nhiễm, sao hôm nay cậu vui thế? Có chuyện gì tốt à?”
“Sao cậu cho rằng tớ đang vui?” Kỷ Nhiễm hỏi lại.
Văn Thiển Hạ gật đầu rồi đưa tay chọc chọc khóe miệng Kỷ Nhiễm, khẽ nói: “Khóe miệng cậu muốn toe toét rồi đây này.”
“À…” Kỷ Nhiễm gật đầu.
Văn Thiển Hạ hào hứng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Muốn biết?” Kỷ Nhiễm hỏi lại.
Văn Thiển Hạ gật đầu ngay lập tức, nét mặt như kiểu cậu mau mau nói cho tớ nghe. Ngay lúc cô ấy đang nhìn chằm chằm Kỷ Nhiễm thì cô gái nhỏ đối diện lại không nhanh không chậm nói: “Tớ không nói cho cậu nghe đâu.”
Văn Thiển Hạ cù lét cô nhưng mặc kệ cô ấy trêu chọc Kỷ Nhiễm thế nào Kỷ Nhiễm cũng không chịu nói.
Ánh mắt lành lạnh của Thẩm Chấp nhìn qua.
Dám bắt nạt người của cậu ngay trước mặt cậu.
May mà Văn Thiển Hạ cũng thuộc người có mắt nhìn liền vội vàng dừng tay lại nhưng vẫn nhỏ giọng hỏi: “Nhiễm Nhiễm, sắp tới sinh nhật cậu đúng không?”
Lần trước sinh nhật Văn Thiển Hạ, Kỷ Nhiễm tặng bù cho cô ấy một món quà sinh nhật rất đắt tiền cho nên cô ấy vẫn luôn nhớ đến chuyện sinh nhật Kỷ Nhiễm.
Kỷ Nhiễm suy nghĩ rồi lắc đầu: “Còn lâu.”
Cuối tháng này mới đến, huống chi chỉ lúc nhỏ mới mong đợi tới sinh nhật bởi vì ba mẹ sẽ mở một party sinh nhật rất lớn cho cô, rồi mời rất nhiều người tới tham dự.
Sau đó trưởng thành rồi phát hiện ra, sinh nhật cô chỉ là nơi để Bùi Uyển và Kỷ Khánh Lễ liên kết các mối quan hệ mà thôi.
Rất nhiều cô chú tặng cô những món quà sinh nhật đắt tiền nhưng cũng không phải đơn giản vì thích cô.
Mà chỉ vì muốn lấy lòng ba mẹ cô thôi.
Sau này hiểu chuyện, Kỷ Nhiễm đã không còn bất kỳ mong đợi nào với ngày sinh nhật nữa.
Dù sao không mong chờ cũng sẽ không thất vọng.
Huống chi năm nay là năm đầu tiên Bùi Uyển và Kỷ Khánh Lễ ly hôn, trước kia họ chưa ly hôn thì lúc nào vào sinh nhật cô cũng duy trì sự hài hòa vợ chồng ngoài mặt cho người khác xem.
Văn Thiển Hạ nói nhỏ: “Không sao, tớ nhớ kỹ thay cậu.”
Cô ấy thần bí nói: “Đến lúc đó nhất định tớ sẽ tặng cậu món quà đặc biệt.”
Thẩm Chấp nghe cuộc trò chuyện của hai người chỉ im lặng quay bút trên tay, quả thật sắp tới sinh nhật bạn gái nhỏ của cậu rồi.
À…, bạn gái nhỏ tương lai.
Lúc hết tiết 1 Kiều Dư Cầu vào lớp kêu Kỷ Nhiễm ra ngoài.
Thầy nói: “Kỷ Nhiễm, lần này em chuẩn bị phát biểu dưới cờ nhé?”
Kỷ Nhiễm gật đầu.
Mỗi thứ hai trường học sẽ mở một cuộc họp thường kỳ vào thời gian nghỉ giải lao rồi sẽ chọn ra một em học sinh đại biểu phát biểu dưới cờ, lần này Kiều Dư Cầu chọn cô.
Vốn dĩ phải là người đứng nhất lớp nhưng Thẩm Chấp lại không thèm suy nghĩ mà từ chối ngay.
Kỷ Nhiễm cũng muốn từ chối ai ngờ Kiều Dư Cầu lại nhìn cô thở dài, bày tỏ người chủ nhiệm lớp như thầy thật nhiều áp lực, dù sao đây cũng là nhiệm vụ do lãnh đạo truyền xuống.
Nếu cô từ chối tiếp cũng không sao, chủ nhiệm lớp như thầy đành gánh chịu sự trách móc từ lãnh đạo vậy.
Kỷ Nhiễm nhìn vẻ mặt ưu sầu của Kiều Dư Cầu, đột nhiên cảm thấy thầy của bây giờ và lúc mới khai giảng thật khác nhau, khác hoàn toàn với chủ nhiệm lớp luôn ôn hòa nhưng lại không biết nói gì kia.
Thầy đã học được cách giả vờ bi thương để cho học trò nghe lời rồi.
Nhưng nghĩ đến lúc Thẩm Chấp bị người ta nghi oan thì Kiều Dư Cầu lại không chút do dự lựa chọn tin tưởng cậu khiến Kỷ Nhiễm cảm thấy cô nên nghe lời, không nên làm cho thầy khó xử.
Thế nên sau khi nhận nhiệm vụ phát biểu dưới cờ này, Kỷ Nhiễm lại cảm thấy mình giống như cô vợ hiền lành thay chồng mình đối phó các mối quan hệ xã giao vậy.
Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu cô đã bị cô nhanh chóng lắc đầu xua tan.
Giờ nghỉ giải lao giữa tiết trong ngày mùa đông chưa bao giờ thu hút người khác nhưng bây giờ tất cả học sinh đều phải xếp thành hàng theo trình tự các lớp tiến vào sân thể dục, cả sân đều là tiếng người ồn ào nói chuyện.
Bởi vì Kỷ Nhiễm phải lên diễn thuyết nên cũng không cần đi vào chung với các bạn học khác mà đứng bên cạnh đội kéo cờ để chờ lên sân khấu.
Tứ trung rất coi trọng chuyện kéo cờ này, còn đặc biệt thành lập đội kéo cờ nữa.
Thỉnh thoảng sau giờ ăn cơm tối sẽ thấy đội kéo cờ đang tập luyện đi đều trên sân. Bây giờ đội kéo cờ đều mặc áo khoác bên ngoài nhưng bên trong đã mặc quân trang ngay ngắn chỉnh tề.
Mặc dù họ đang đứng thẳng tắp, ánh mắt lại không ngừng nhìn về phía Kỷ Nhiễm.
“Hoa khôi trường chúng ta đấy à?” Rốt cuộc có người không nhịn được khẽ hỏi trong đội.
Người đứng bên cạnh cậu ta chớp chớp mắt.
Đội trưởng đứng phía trước lập tức quở mắng: “Nói với các cậu bao nhiêu lần rồi, không được nói chuyện riêng.”
“Kiểm tra trang phục một lần cuối cùng.” Đội trưởng nói câu này xong tất cả mọi người nhanh chóng cởi áo khoác ngoài lộ ra quân trang phong phanh thẳng tắp bên trong.
Những đội viên này đều do trường học tỉ mỉ chọn lựa, toàn bộ đều cao hơn 1m8.
Ngay cả vẻ ngoài cũng đều xuất sắc.
Khung cảnh dần dần yên tĩnh lại, cùng với âm nhạc mạnh mẽ trào dâng đội kéo cờ tiến vào vị trí. Sau khi kéo cờ chấm dứt MC liền giới thiệu người diễn thuyết hôm nay.
Kỷ Nhiễm hít sâu một hơi, sau khi MC giới thiệu xong từ từ đi lên.
Trên người cô mặc đồng phục Tứ trung, bên trong mặc thêm áo len nhưng bởi vì đồng phục rất rộng nên mặc lên người nhìn không mập chút nào.
Bên dưới vang lên tiếng vỗ tay, đại khái chắc nghe thấy tên cô cho nên tiếng vỗ tay kéo dài không dứt.
Thẩm chí không biết vì sao trong đội ngũ còn truyền tới tiếng kêu thật lớn.
“Kỷ Nhiễm.”
Chủ nhiệm đang đứng bên cạnh sân thể dục chú ý tình huống trong sân tức giận đến mức đi qua đó. Nhưng giọng nói kia chỉ có thể xác định ở khu vực nào chứ không thể xác định được cụ thể học sinh nào.
Trong đội ngũ lớp A8 cũng bắt đầu nhao nhao.
Từ Nhất Hàng đè giọng lại nói: “Em gái Nhiễm đúng là có tác phong.”
Đừng nói, họ đứng ở đây đều có thể nghe được tiếng thảo luận hai lớp bên cạnh. Đứng hàng cuối cùng đều là tụi con trai, mấy đứa con trai trong thời kỳ trưởng thành thích nhất bàn luận về bạn nữ xinh đẹp.
Cô bạn này lại còn được coi là hoa khôi nữa chứ.
“Woa, Kỷ Nhiễm thực sự quá xinh đẹp.”
“Đúng đó, mặc đồng phục mà nhìn cũng đẹp như vậy, thật tuyệt.”
“Chúng mày thấy khuôn mặt bạn ấy không, cách xa quá tao không thấy.”
“Ai giống đồ cận thị 500 độ như mày.”
Tiếng bàn tán của tụi con trai lớp bên cạnh liên tục truyền tới, Thẩm Chấp nghe thấy càng nhíu mày chặt hơn, đang tính nổi cáu nhưng cô gái đứng dưới quốc kỳ đã bắt đầu diễn thuyết.
Thật ra bản thảo rất lý lẽ hào hùng nhưng từ miệng cô đọc ra lại có cảm giác mềm mại đáng yêu.
Tụi con trai bên cạnh còn đang bàn tán, ngay cả Hạ Giang Minh cũng hèn hạ ti tiện bày tỏ: “Em gái Nhiễm nhà chúng ta đúng là có mặt mũi, vừa đứng lên đó đã thành một nữ thần nhỏ rồi.”
Đột nhiên Thẩm Chấp cau mày mở miệng: “Câm miệng hết lại.”
Giọng cậu không lớn không nhỏ nhưng mấy thằng con trai bên cạnh đều nghe được. Nhất thời đội ngũ đang ồn ào lặng ngắt như tờ.
Mặc dù bây giờ bỗng nhiên Thẩm Chấp từ vị trí cuối lớp biến thành đứng nhất lớp.
Nhưng cũng không ai dám đối đãi với cậu như học trò ngoan bình thường.
Thẩm đại lão tức giận, không ai muốn chết.
Huống hồ hai lớp cách vách cũng biết chút tin tức, Thẩm Chấp và Kỷ Nhiễm ngồi cùng bàn, từ xưa đến nay nam nữ ngồi cùng bàn với nhau đều dễ dàng ma sát ra tia lửa.
Thêm vào đó gương mặt hai người này đều đẹp, chỉ nhìn mặt đối phương thôi cũng đủ để cảm thấy thỏa mãn rồi.
Mặc dù mọi người không dám nói nữa nhưng cứ nhìn qua lại lẫn nhau, từ trong ánh mắt của nhau có thể thấy được sự nhiều chuyện trong đó.
Lúc này Kỷ Nhiễm đứng trên đài kéo cờ đã đọc bài diễn thuyết của mình tới đoạn cuối cùng, khi cô nói cảm ơn mọi người rồi cúi đầu chào xuống sân khấu thì sân thể dục vang lên tiếng vỗ tay vang dội lần thứ hai.
Giáo viên chủ nhiệm các lớp nhìn mấy học sinh nam lớp mình trong ngày thường không thể đứng nghiêm
Chủ nhiệm lớp đi lên ngăn mấy hành vi không đàng hoàng này lại xong không nhịn được lắc đầu.
Quả nhiên với mấy đứa nhóc này, cô gái nhỏ xinh đẹp chính là động lực.
Kỷ Nhiễm xuống sân khấu nhưng buổi lễ còn chưa kết thúc, ngay sau đó chủ nhiệm lên thông báo khen thưởng và xử phạt tuần này.
Cô gấp bài diễn thuyết lại để vào trong túi áo, tính đi về lớp học trước.
Ai ngờ lúc mới đến chỗ rẽ lại thấy mấy bạn nam trong đội kéo cờ đứng ở đó quây thành một vòng, hi hi ha ha không biết đang nói cái gì.
Lúc cô xuất hiện lập tức có người đẩy một bạn nam lên, nói: “Nhanh lên, nhanh lên, tới rồi.”
“Đi đi, sợ cái gì.” Một người khác cũng đẩy anh chàng tóc ngắn này lên.
Cậu ta xoay người, trên mặt kìm nén ý cười đi tới trước mặt Kỷ Nhiễm, có chút ngại ngùng kêu: “Đàn chị Kỷ, chào chị.”
Mấy bạn nam phía sau nghe cậu ta kêu đàn chị nhất thời đều oa lên.
Có người không nói gì, cũng có người kích động.
Dù sao thời kỳ phổ thông giới hạn lớp trên lớp dưới rất rõ ràng, khác khối có nghĩa khác khu lớp học, bình thường sẽ không dễ gặp mặt nhau.
Sở dĩ Kỷ Nhiễm nổi danh bởi vì cô có tiếng trên forum, hơn nữa cô còn là hoa khôi được mọi người công nhận.
Bạn nam nói: “Em tên Tiếu Bạc học sinh khối 10. Em nghe nói đàn chị học lớp 11…”
Khi cậu ta nói tới đây dường như vô cùng xấu hổ, xem ra đây là lần đầu tiên cậu ta tiếp xúc gần với con gái đến thế.
Kỷ Nhiễm không cắt ngang lời cậu ta chỉ yên lặng nghe.
Tiếu Bạc nói: “Đàn chị, em có thể học tập với chị không?”
Câu cuối có chút thẹn thùng, nói xong ngay cả chính cậu ta cũng không thể không xấu hổ cúi thấp đầu xuống.
Ngay cả Kỷ Nhiễm cũng không biết làm thế nào, nếu hôm nay người đứng trước mắt cô ngăn cản cô là tên lưu manh nào đó chắc Kỷ Nhiễm sẽ kêu cậu ta cút xa một chút.
Nhưng bạn nam vừa ngượng ngùng vừa ôn hòa như vậy khiến cô không biết phải làm sao.
Huống chi phía sau còn có đám bạn cậu ta đang nhìn nữa.
Kỷ Nhiễm ho nhẹ một tiếng, nói: “Ngại quá, đàn em.”
Vốn cô đang muốn nói cho cậu ta biết, bản thân mình đã có người cùng học tập nhưng nghĩ tới chuyện cô từng nói với Thẩm Chấp, học phổ thông không nên yêu sớm phải cố gắng học tập.
Nếu nói ra, ngộ nhỡ những đứa nhóc đứng phía sau này không kín miệng vậy có phải truyền cho cả trường học đều biết không.
Thế nên cô chỉ có thể uyển chuyển từ chối Tiếu Bạc.
Đại khái Tiếu Bạc cũng suy đoán được bản thân bị từ chối, hơi luống cuống, cậu ta khẽ nói: “Không sao, không sao, bên ngoài rất lạnh, đàn chị mặc ít như vậy nên quay về lớp nhanh cho ấm.”
Cậu ta tránh ra để Kỷ Nhiễm rời khỏi.
Kỷ Nhiễm mới đi được vài bước nghe phía sau truyền đến tiếng nói.
“Tao nói mày chứ Tiếu Bạc, sao mày thẹn thùng thế, mày chưa từng nghe liệt nữ sợ triền lang* à, muốn theo đuổi đàn chị có vẻ ngoài xinh đẹp học tập giỏi thì nên quấn quít lấy.”
*Liệt nữ sợ triền lang: Kiểu con gái cương trực sợ nhất đàn ông quấn lấy làm phiền.
“Đúng đó, sao mày không học với đàn chị, mày cũng đứng thứ hai lớp mà. Cùng thứ hai vậy đúng lúc giúp đỡ nhau xử lý cái người đè đầu mình.”
“Phải rồi, tao thấy lý do này rất tốt.”
“Ngẫm lại cậu Tiếu của chúng ta ở trong khối 10 được hoan nghênh biết bao, không biết thu hút bao nhiêu tâm hồn nữ sinh kết quả cứ muốn khiêu chiến độ khó cao nhất như vậy.”
“Tao nghe nói đàn chị Kỷ rất khó theo đuổi, từ đầu đã không biết ra tay thế nào.”
Có nam sinh tò mò hỏi: “Vì sao?”
Bạn nam kia lập tức đắc ý lấy lý luận của mình ra nói: “Mày ngẫm lại xem, theo đuổi nữ sinh đơn giản chỉ cần tặng chút quà thôi nhưng tao nghe nói trong nhà đàn chị Kỷ siêu cấp có tiền, mày nghĩ xem những món quà tặng bình thượng chị ấy có thể để mắt tới à?”
Tiếu Bạc nghe họ nói trong lòng càng buồn phiền hơn, đẩy họ ra đi khỏi đó.
Mấy người còn lại nhìn cậu ta, ào ào lắc đầu.
Cái tên này bình thường được biết bao nhiêu bạn nữ ngăn ở cửa phòng huấn luyện đội kéo cờ bọn họ mà cậu ta không thèm liếc mắt nhìn người ta một cái. Kết quả vừa rồi đứng trong đội ngũ vừa gặp đã yêu Kỷ Nhiễm.
Đây đại khái chính là muốn hoàn lại những món nợ hoa đào trước kia.
Vốn dĩ Kỷ Nhiễm cho rằng đây chỉ như bài nhạc đệm ai ngờ giữa trưa ngày hôm sau mới ăn cơm xong, cô và Văn Thiển Hạ đi dạo trong trường chốc lát rồi quay về lớp học thì thấy trên bàn học chỗ mình có bức thư.
Văn Thiển Hạ lập tức kêu lên: “Cái gì vậy?”
Bạn cùng bàn cô ấy nói: “Vừa rồi có bạn nam đến đây hỏi Kỷ Nhiễm ngồi chỗ nào, tớ nói cho cậu ta biết xong cậu ta để cái này lại.”
“Trời, Phương Sa, lá gan cậu lớn quá nhỉ dám giúp người khác đưa thư tình cho Nhiễm Nhiễm, cậu không sợ Thẩm đại lão…” Văn Thiển Hạ làm hành động cắt cổ với cô ấy.
Vẻ mặt Phương Sa cầu xin nói: “Cậu chưa thấy bạn nam kia đâu, cao lại còn đẹp trai nữa. Cậu ta gõ lên cửa sổ chỗ tớ nên trong lúc nhất thời tớ không nhịn được…”
“Chậc chậc, thấy sắc quên nghĩa.” Văn Thiển Hạ lắc đầu.
Nhưng ngay sau đó cô ấy cũng hỏi nhỏ: “Đẹp trai thế nào?”
Phương Sa nói: “Cũng chỉ thua Thẩm đại lão một chút thôi, nhưng tuyệt đối là soái ca đó, lại còn cao nữa.”
“Cậu thật to gan, lại dám lấy người này so sánh với người đứng nhất lớp chúng ta, không nói tới chuyện khẳng định khuôn mặt cậu ta kém Thẩm đại lão chỉ nói tới chuyện đại lão thi đứng nhất lớp thôi cả đời cậu ta cũng không đuổi kịp.”
Đột nhiên Văn Thiển Hạ lại nổi giận nói lời chính nghĩa.
Kỷ Nhiễm và Phương Sa nhìn bộ dáng biến đổi sắc mặt của cô ấy, muốn trợn mắt há mồm.
Đến khi bên cạnh có bàn tay vươn ra nhẹ nhàng cầm lấy bức thư trên bàn Kỷ Nhiễm, sau đó Kỷ Nhiễm quay đầu lại nhìn thiếu niên đứng bên cạnh.
Cậu từ trên cao nhìn xuống Kỷ Nhiễm, đột nhiên cười khẽ một tiếng.
“Thư tình à.”
Mặc dù giọng điệu lạnh nhạt nhưng xung quanh lại có cảm giác như nhiệt độ lập tức bị giảm xuống….
Pass chương sau: Khi Bùi Uyển và Kỷ Khánh Lễ ly hôn, hai người đã dán note màu gì để phân biệt đồ của đối phương. 6 chữ, viết liền, không dấu, in hoa.