Kỷ Nhiễm cảm thấy mình không nên nói chuyện với Thẩm Chấp ba ngày, không đúng, phải một tuần. Phòng học nhao nhao, dù bây giờ tất cả mọi người đều đã chấp nhận chuyện Thẩm Chấp là học bá nhưng thực sự cậu quá lợi hại, thi giữa kì không nói làm gì, ngay cả cuồi kì cũng đứng nhất, còn đứng đầu thành phố nữa chứ.
Chẳng lẽ đại lão tự buff kiêu ngạo à?
Lúc làm ác bá luôn kiêu ngạo khi đánh nhau, đợi tới khi làm học bá cũng kiêu ngạo trong thi cử.
Thẩm Chấp nhìn Kỷ Nhiễm mím môi không chịu nói chuyện liền bật cười. Sao cậu có thể không biết Kỷ Nhiễm sẽ giận chứ, tại đột nhiên muốn trêu chọc cô thôi.
Bài thi được phát ra, mọi người nhận bài thi của mình, có người than thở có người lén lén che miệng cười.
Đối với học sinh trung học mà nói, điểm số có nghĩa lúc nghỉ ở nhà đón năm mới có yên ổn hay không.
Hôm nay không sửa bài thi chỉ đơn giản tới để nhận thành tích cuối kì cùng với bài tập nghỉ đông. Chờ tới khi nhìn một chồng rồi lại một chồng bài tập từ bên ngoài chuyển vào tất cả mọi người đều thở dài theo thói quen.
Kiều Dư Cầu nhìn bộ dáng của họ, không nhịn được cười nói: “Được rồi, tụi em có chút tiền đồ đi nào, hôm nào nhận bài tập mà không thở dài thử xem.”
“Không thể.”
“Không thể.”
Ai ngờ mấy bạn trong lớp đều kêu lên như đã hẹn trước làm Kiều Dư Cầu tức giận lắc đầu liên tiếp. Mấy đứa trẻ này.
Lập tức nghỉ đông rồi nên Kiều Dư Cầu không nói thêm gì, chỉ dặn dò: “Một câu thôi, nhất định phải hoàn thành bài tập nghỉ đông, khi nào đi học lại sẽ kiểm tra.”
Bên dưới vang lên tiếng ong ong như mấy con ong mật trộn lẫn vào nhau.
Kiều Dư Cầu vội vàng nói thêm: “Còn một câu…”
Thầy mới nói nửa câu thì học trò bên dưới cùng ‘oa’ lên, hiển nhiên đang cười nhạo Kiều Dư Cầu chuyện mới kêu chỉ một câu cuối cùng.
“Thực sự câu cuối cùng, chú ý an toàn.” Kiều Dư Cầu cười cười.
Sau đó thầy vẫy vẫy tay tỏ vẻ: “Nhận bài tập với phiếu điểm rồi thì về thôi.”
Mọi người nghe câu này ào ào hoan hô, bày tỏ đồng ý với quyết định sáng suốt của Kiều Dư Cầu.
Lúc mọi người đang dọn dẹp đồ đạc, Kỷ Nhiễm cũng khom lưng dọn đồ của mình thì đột nhiên bên cạnh có giọng nói vang lên: “Nhiễm Nhiễm.”
Thẩm Chấp đang gọi cô.
Kỷ Nhiễm không phản ứng đến cậu, thậm chí không thèm ngẩng đầu lên.
“Nhiễm Nhiễm.” Thẩm Chấp không giận vẫn rất bình tĩnh kêu thêm một tiếng.
Kỷ Nhiễm không quan tâm tới nhưng Thẩm Chấp vẫn không bỏ cuộc, đè nén ý cười khẽ nói: “Chừng nào em về Dương Châu?”
Kỷ Nhiễm đang bỏ bài thi vào túi nghe vậy liền dừng hành động trong tay lại, hiển nhiên không ngờ Thẩm Chấp hỏi chuyện này.
“Thật sự không tính để ý đến anh hả?” Thẩm Chấp lại gần, giọng nói vô cùng thấp, cậu nói nhỏ: “Sắp nghỉ rồi.”
Nghỉ, hai người không thể gặp mặt mỗi ngày như bây giờ được nữa.
Kỷ Nhiễm ngẩng đầu lên, lúc cô tức giận hai má sẽ hơi phồng lên nhìn cực kỳ đáng yêu, khiến cho Thẩm Chấp không nhịn được nhéo nhẹ má cô.
“Em rất lợi hại.” Cậu nhìn cô bằng ánh mắt chân thành tha thiết, “Là cô gái nhỏ lợi hại nhất anh từng thấy.”
Kỷ Nhiễm đang nghiêm mặt nghe cậu nói vậy không nhịn được bật cười. Kỷ Nhiễm nhìn cậu, nói khẽ: “Anh đừng lơ là, bằng không tùy thời em sẽ cướp ngôi đấy.”
Nào biết cô vừa mới nói xong câu này Thẩm Chấp đã liếc nhìn cô một cái.
“Của anh chính là của em, tùy ý cướp.”
Bởi vì ngày cuối nên Kỷ Nhiễm không từ chối chuyện Thẩm Chấp đưa mình về. Hai người cùng đi ra cổng, mấy người Văn Thiển Hạ đi phía sau, cả đám đi cùng tối thiểu không khiến người khác nghi ngờ.
Hạ Giang Minh nhìn Văn Thiển Hạ, bất đắc dĩ nói: “Sao cậu hưng phấn thế, chỉ nằm trong top 100 thôi mà..”
“Chỉ?” Văn Thiển Hạ nghe Hạ Giang Minh nói vậy giận dễ sợ, cô ấy cười lạnh nói: “Cậu có biết những năm trước người trong top 100 của trường tương lai đều vào 985, 211* không hả?”
*985, 211: Dự án 985 là dự án được thành lập xây dựng những trường học danh tiếng nhất trung Quốc. Những trường năm trong dự án này đều là những trường đẳng cấp hàng đầu thế giới như đại học Thanh Hoa, Bắc Đại, Nam Kinh, Khoa Học Kỹ Thuật Trung Quốc,… gồm tổng cộng 38 trường.
Dự án 211 là dự án sau này tiếp nối dự án 985, những trường trong dự án 985 cũng là những trường trong dự án 211, nhưng các trường trong dự án 211 không có nghĩa cũng có trong dự án 985.
Nói tóm lại, tất cả các trường học trong hai dự án này đều có chất lượng tốt hơn các trường học bình thường, chuẩn đầu vào và đầu ra khắt khe hơn. Những người học trong các trường của hai dự án này đều là sinh viên tài cao.
“À à à, hóa ra là sinh viên tài cao 985 và 211, có lỗi quá, mắt nhỏ vụng về không nhìn thấy.”
Bộ dáng âm dương quái khí của Hạ Giang Minh làm cho Văn Thiển Hạ tức giận không nhẹ đưa tay muốn đánh cậu ta.
Văn Thiển Hạ nói: “Cậu không chịu được khi thấy tớ tốt chứ gì, tớ nói cậu nghe, mẹ tớ nói năm nay nếu tớ thi được trong top 100 sẽ tăng gấp đôi tiền lì xì lên với cho tớ tự bảo quản tiền kì xì nữa.”
Hàng năm Văn Thiển Hạ đều nhận trên vạn tiền lì xì nhưng mẹ cô ấy lúc nào cũng kêu giữ giúp, lấy cớ sợ cô ấy xài bậy để thu hết tiền lì xì lại.
Bây giờ thì sao, cô ấy đã có thể danh chính ngôn thuận bảo quản tiền lì xì của mình rồi.
“Xem cậu đắc ý chưa kìa, học sinh Thanh Hoa Bắc Đại như anh Chấp còn chưa nói gì.” Điểm Hạ Giang Minh nát bét nhưng cậu ta không thèm để ý tới.
Không sao, cậu ta có anh Chấp rồi, cậu ta vẫn còn anh Chấp.
Thẩm Chấp đứng nhất trường với đứng nhất thành phố đó, sao không kiêu ngạo được.
Trong mắt Hạ Giang Minh, Thẩm Chấp thi đạt điểm cao thì cậu ta cũng có thể kiêu ngạo theo, dù sao đây là lão đại của cậu ta mà.
Văn Thiển
Nghe Văn Thiển Hạ nói vậy Hạ Giang Minh nhớ ra một chuyện.
Cậu ta nhìn Thẩm Chấp: “Anh Chấp, lần này anh thi đứng nhất thành phố. Nếu anh được khen hưởng cái gì nhất định phải để chúng em được thơm lây đó.”
“Muốn thơm lây?” Thẩm Chấp thản nhiên nhìn qua cậu ta, Hạ Giang Minh còn chưa chú ý tới cậu đang nheo mắt lại, không sợ chết gật gật đầu.
Cậu cười khẩy, nắm quần áo Hạ Giang Minh, cuối cùng Hạ Giang Minh đã ý thức được nguy cơ bèn chạy trốn như thỏ.
“Chấp, anh Chấp, em sai rồi.” Hạ Giang Minh không dám ở lại nữa, sợ Thẩm Chấp đi qua đánh cậu ta nên vội vàng chuồn mất.
Thẩm Chấp bắt chiếc taxi ở cửa trường rồi dẫn Kỷ Nhiễm lên xe đưa cô về nhà. Sau khi hai người lên xe, Kỷ Nhiễm quay qua nhìn cậu.
“Sao vậy?” Thẩm Chấp thấy cô mở to mắt chớp chớp như thỏ nhìn cậu.
Kỷ Nhiễm biết trước kia bởi vì cha cậu nên cậu mới cố ý thi kém như vậy, cho nên chắc chắn cậu cũng không nói chuyện mình đứng nhất thành phố cho người nhà nghe.
Mặc dù Kỷ Khánh Lễ không đáng tin nhưng từ trước đến nay mỗi lần Kỷ Nhiễm thi tốt ông đều sẽ tặng cô món quà khen thưởng.
Tối thiểu Kỷ Khánh Lễ chưa từng để cô thua thiệt về mặt vật chất.
Vừa rồi nghe Văn Thiển Hạ nói chuyện cô không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ trong lòng lại khó chịu. Rõ ràng cậu ưu tú kiểu con nhà người ta được người khác hâm mộ ghen tị mới đúng, dựa vào cái gì cậu thi điểm cao như vậy nhưng không được một phần khen thưởng nào lại còn phải giấu.
Kỷ Nhiễm cúi đầu lục túi, nhưng hôm nay cô chỉ tới lấy phiếu điểm không mang theo gì cả.
Kỷ Nhiễm nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhăn thành bánh bao rồi.
Làm sao bây giờ.
Cuối cùng cô hạ quyết tâm, lấy vở xé tờ giấy sau đó gấp lại, miễn cưỡng lắm cô mới gấp giấy thành hình trái tim. Kết quả xe cứ lắc lư qua lại, hơn nữa độ khó cũng cao.
Cô nhìn trái tim xiêu xiêu vẹo vẹo này, bất đắc dĩ thở dài.
Thứ đồ chơi này quá xấu.
Được xem là một người có thẩm mỹ, Kỷ Nhiễm hiểu được cái này không thể tặng ra ngoài. Cô nghĩ một lát bèn cúi đầu đặt trái tim lên chân.
Nghiêm túc viết ba chữ ‘phiếu ước nguyện’ lên đó.
Cô còn đặc biệt viết thêm hàng chữ nhỏ bên dưới, khen thưởng bạn Thẩm Chấp vinh dự lấy được vị trí thứ nhất thành phố, đặc biệt khen thưởng một phiếu tâm nguyện, có thể tìm bạn Kỷ Nhiễm để hoàn thành bất kì tâm nguyện nào.
Vốn cô còn tính viết tâm nguyện phải trong phạm vi năng lực của cô nhưng việc tặng tờ giấy xấu xí này khiến cô mất hết mặt mũi rồi. Nếu còn kén cá chọn canh chuyện tâm nguyện nữa, chẳng phải dọa người hơn à.
Thôi vậy, cho dù Thẩm Chấp có kêu cô lên núi đảo xuống chảo dầu cô cũng sẽ vì cậu mà xông pha.
Cô đưa trái tim ước nguyện cho Thẩm Chấp bằng hai tay, rồi nói: “Anh đừng thấy nó xấu không thu hút lắm, cho anh một điều ước đấy. Chỉ cần anh mở miệng mặc kệ anh muốn gì em đều bằng lòng làm cho anh.”
Thẩm Chấp ngồi ngay bên cạnh hiện trường trong cả quá trình cô hoàn thành trái tim ước nguyện này, bây giờ nghe cô trịnh trọng nói như vậy bèn cúi đầu nhìn chằm chằm trái tim.
Kỷ Nhiễm thấy cậu không nhận còn tưởng cậu ghét bỏ nó xấu.
Cô thở dài, tự tìm cho mình một lý do để thu lại: “Thôi đi, em vẫn nên chuẩn bị cho anh món quà khác, cái này xấu quá.”
Cô chuẩn bị bỏ nó vào túi mình thì Thẩm Chấp lại bắt lấy tay cô, bàn tay kia khẽ tách bàn tay cô ra, đến khi trái tim ước nguyện hiện ra trong lòng bàn tay cô.
Thẩm Chấp thật cẩn thận cầm nó trên tay, nhìn hàng chữ nhỏ tự tay cô viết trên đó.
Khen thưởng bạn Thẩm Chấp vinh dự lấy được vị trí thứ nhất thành phố.
Cậu nhìn câu này, môi khẽ cong lên, nói: “Ai nói anh không thích.”
Cậu thích.
Do chính tay cô làm cho cậu, còn rất đáng yêu nữa.
May mà đúng lúc xe ngừng lại, Kỷ Nhiễm cảm thấy mình tặng món quà quá xấu nên mất mặt bèn xuống xe ngay. Thẩm Chấp xuống theo cô.
Cậu đi lên vài bước giữ chặt cổ tay Kỷ Nhiễm.
Kỷ Nhiễm nhìn cậu, rồi Thẩm Chấp nhẹ nhàng đặt trái tim vào lòng bàn tay cô, Kỷ Nhiễm ngẩn ra, bây giờ cậu có tâm nguyện sao?
“Anh…” Cô hơi sững sờ.
Thẩm Chấp cụp mắt, nhìn từ góc độ của Kỷ Nhiễm giống như cậu đang nhắm mắt lại.
Cậu nói nhỏ nhưng mỗi một chữ đều chui vào tai Kỷ Nhiễm.
“Xin cho tôi và Nhiễm Nhiễm vĩnh viễn ở bên nhau.”