Tôi Là Tình Đầu Đã Chết Của Anh

Chương 77


trước sau

Kỷ Nhiễm vào văn phòng hít thật sâu, vẫn cảm thấy có gì đó nghẹn ở cổ không thể nào đi xuống được. Không phải nói sẽ thích cô thật lâu sao, kết quả nhìn thấy cô cũng không vui vẻ không mừng như điên chút nào.

Kỷ Nhiễm đứng trong văn phòng của mình nhìn ra ngoài, đối diện văn phòng cô chính là văn phòng của Thẩm Chấp.

Thật ra từ khi anh trở thành tổng giám đốc, công ty tính chuẩn bị văn phòng lớn hơn cho anh, dù sao đã thăng chức nên chỗ làm việc phải phù hợp với giá trị con người anh.

Ai ngờ Thẩm Chấp từ chối đề nghị này, nói đã dùng quen văn phòng cũ rồi.

Lúc đó Kỷ Nhiễm còn châm chọc sau lưng anh nói anh làm bộ làm tịch.

Kỷ Nhiễm bỗng nhiên phát hiện ra, hình như cô thực sự đã nói xấu không ít sau lưng Thẩm Chấp. Cô cảm thấy hành vi mình làm thật không nói nổi, giống như trên phương diện công tác không sánh bằng người ta nên càng nói xấu không ngừng sau lưng người ta.

Kỷ Nhiễm che mặt, sao trước kia cô không phát hiện ra việc mình làm rất mất mặt nhỉ.

Thoáng chốc, Phương Thiên tiến vào thông báo cô đi qua để họp.

Kỷ Nhiễm bệnh hai tháng nhưng công ty không thể nào vì cô mà ngừng vận hành được, ngay cả tổ cô phụ trách cũng như vậy, họ trực tiếp bị điều qua chung với tổ Thẩm Chấp.

Kỷ Nhiễm nghe qua cảm thấy không thích hợp, bởi vì theo tiến độ công việc thì Thẩm Chấp vẫn luôn làm việc.

Chẳng qua quả thật anh không hề tới công ty thôi.

Lúc họp, Kỷ Nhiễm ngồi bên tay trái anh, ngẩng đầu là có thể thấy hầu kết của anh, người đàn ông 27 tuổi này trưởng thành về mọi mặt so với thiếu niên 17 tuổi khi đó.

Anh đã cởi áo vest ra chỉ mặc áo sơ mi bên trong.

Đại khái do hôm nay anh không thắt cà-vạt nên đã cởi cúc áo sơ mi thức nhất ra để lộ đường cong thon dài bén nhọn ở cổ.

Lúc nói chuyện hầu kết nhẹ nhàng lên xuống.

Sự hấp dẫn khó chống cự.

Kỷ Nhiễm phát hiện ra một việc, khác nhau lớn nhất giữa Thẩm Chấp 27 tuổi và 17 tuổi chính là khuôn mặt cấm dục kia.

Vậy mà nó có sự hấp dẫn lạ kỳ.

Kỷ Nhiễm lắc đầu, rõ ràng đang họp nhưng trong đầu cô đều nghĩ tới đống phế liệu đồi trụy gì thế này.

Cô vừa mới lắc đầu thì tất cả mọi người trong phòng họp đều nhìn về phía cô, trên mặt mọi người đều có cảm giác không hiểu vì sao.

Vốn Thẩm Chấp đang phát biểu lại thấy cô lắc đầu nên tạm dừng quay đầu nhìn cô, trầm giọng: “Kỷ tổng, cô cảm thấy có vấn đề gì sao?”

Kỷ Nhiễm trừng to mắt.

Không… Không có.

Cô không thể trực tiếp nói cho Thẩm Chấp nghe, thật ra thân xác cô ngồi trong phòng họp nhưng trong đầu lại có tư tưởng khiếm nhã với anh được.

“Nếu cô thấy chỗ nào không ổn thì cứ nói ra.” Vẻ mặt Thẩm Chấp lạnh nhạt nhưng lại có cảm giác chững chạc của người đứng trên cao.

Đương nhiên Kỷ Nhiễm không thể nào nói có.

Cô lắc đầu phủ nhận: “Không, không, em cảm thấy lời Thẩm tổng nói vô cùng đúng, em đồng ý.”

Đồng ý mà cô còn lắc đầu…

Kỷ Nhiễm cảm thấy đầu mình bị đụng hư rồi.

Còn những người khác trong phòng họp đều không dám nói gì. Khá nhiều lời đồn giữa hai vị này, dù sao sự bất hòa giữa hai người đều có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Vốn hai người còn đang ở trên trục hoành như nhau nhưng từ sau khi Thẩm Chấp thăng chức tổng giám đốc thì tâm tình Kỷ Nhiễm lệch đi, nhìn anh chỗ nào cũng khó chịu.

Lão đại đánh nhau, tiểu lâu la như bọn họ không dám can thiệp vào.

Thẩm Chấp yên lặng nhìn nét mặt chân thành cùng giọng điệu không giống như đang châm biếm của cô, trong mắt có chút ngoài ý muốn thêm vào đó là sự vui mừng mơ hồ.

Chẳng qua anh nhanh chóng cúi đầu nhìn tài liệu trước mặt che dấu cảm xúc trong mắt.

Đợi khi cuộc họp chấm dứt, Kỷ Nhiễm dọn đồ đạc tính rời khỏi thì Thẩm Chấp mở miệng kêu: “Kỷ Nhiễm, tới phòng làm việc của tôi một lát.”

Kỷ Nhiễm ngạc nhiên gật đầu.

Nhưng cô còn rất vui vẻ, tới văn phòng anh, ý nghĩa hai người họ có thời gian ở riêng với nhau.

Bình thường văn phòng Thẩm Chấp đều không kém rèm cửa sổ.

Anh quay đầu nhìn Kỷ Nhiễm, mở miệng hỏi: “Cô có gặp vấn đề gì trên công tác không?”

Kỷ Nhiễm lắc đầu, đương nhiên không rồi.

Nhưng hôm nay lúc cô nhìn những văn kiện và tài liệu kia liền thấy hốt hoảng, bữa trước cô còn đang buồn rầu vì bài tập về nhà, đang phấn đấu vì vị trí nhất lớp.

Trong nháy mắt đã thành một phần tử trong xã hội.

Ký ức 17 tuổi vẫn còn mới mẻ nhưng nó chỉ như một giấc mơ.

Trong lòng Kỷ Nhiễm vẫn cố chấp tin rằng tất cả những chuyện xảy ra không phải chỉ là mơ.

Họ gặp nhau lúc 17 tuổi, quen biết nhau lần nữa vào 17 tuổi. Là thời gian cho cô thêm cơ hội để cô được nhận thức lần nữa, nhận thức cuộc sống của người này.

Thẩm Chấp nhìn lướt qua gương mặt cô rồi cụp mí mắt xuống: “Thật ra cô mới xuất viện không nên tới công ty gấp gáp quá. Tôi có thể xin nghỉ bệnh thêm một tháng giúp cô.”

Kỷ Nhiễm không ngờ chuyện anh tính nói với mình là chuyện này.

Bỗng nhiên Kỷ Nhiễm phát hiện ra Thẩm Chấp không thật sự lạnh lùng như thế, thật ra anh cũng biết nghĩ tới người khác.

Đúng không.

Cho dù khuôn mặt kia lạnh lùng như núi băng, anh vẫn có trái tim ấm áp.

Ánh mắt Kỷ Nhiễm chứa đầy ý cười nhìn anh, “Không sao, cơ thể em đã tốt rồi, bằng không em sẽ không tới công ty đâu, ở nhà muốn mốc meo.”

Cô nói chuyện hơi kéo dài âm cuối, thậm chí còn có hương vị như đang làm nũng.

Giọng nói vừa thoải mái vừa trêu đùa, như kiểu rất quen thuộc với nhau.

Vốn Thẩm Chấp đang dựa vào bàn làm việc, còn tay thì đang gõ lên bảng tên thủy tinh để trên bàn, đột nhiên ngón tay cứng lại đè mạnh xuống góc bảng tên.

Giọng điệu nói chuyện của cô…

Cho dù bình thản như Thẩm Chấp, lúc này trái tim cũng đập nhanh như sấm.

Thẩm Chấp đè mạnh lên bàn, nói: “Nếu có vấn đề gì cô cứ tới tìm tôi.”

Kỷ Nhiễm gật đầu sau đó rời khỏi văn phòng anh, chỉ là lúc cô quay người lại phát hiển tầm nhìn văn phòng anh rất tốt, có thể thấy rõ được toàn bộ văn phòng cô.

Kỷ Nhiễm không nghĩ nhiều, quay trở về.

Lúc cô quay lại văn phòng mình thấy Phương Thiên đi tới, vẻ mặt căng thẳng: “Lão đại, Thẩm tổng kêu chị có chuyện gì không?”

“Chuyện gì?” Kỷ Nhiễm hỏi lại.

Phương Thiên trừng mắt, cô ấy nói: “Hôm nay họp mà chị lại không tập trung, Thẩm tống ghét nhất chính là người không tập trung trong lúc họp, vừa rồi mọi người đều nói nhất định Thẩm tổng kêu chị qua để mắng một trận.”

Kỷ Nhiễm phủ nhận ngay lập tức: “Không phải đâu.”

Anh không mắng cô đâu.

Kỷ Nhiễm cảm thấy họ nghĩ xấu cho Thẩm Chấp, vì thế cô quyết định nói chuyện thay Thẩm Chấp, nói: “Thật ra anh ấy không lạnh lùng vô tình như mọi người nghĩ đâu, gọi chị vào văn phòng chỉ để hỏi thăm sức khỏe chị thôi, còn sợ chị làm việc quá mệt mỏi.”

Phương Thiên ngẩn người.

Kỷ Nhiễm còn đang hạnh phúc ngọt ngào nói: “Anh ấy còn nói muốn xin nghỉ giúp chị một tháng để nghỉ ngơi, em nói xem có phải anh ấy rất quan tâm đến… Đồng nghiệp.”

Vốn đang tính nói thẳng là cô ra nhưng cuối cũng vẫn kìm nén lại.

Phương Thiên sợ hãi, cô ấy luôn trông

mong lão đại nhà mình về, dù sao cô ấy làm trợ lý của Kỷ Nhiễm, nếu Kỷ Nhiễm nghỉ thêm một tháng nữa vậy chẳng phải cô ấy lưu lạc thêm một tháng nữa à.

Cho nên cô ấy vội vã nói: “Lão đại, chị đừng trúng kế Thẩm tổng.”

“Cái gì cơ?” Kỷ Nhiễm kỳ quái hỏi.

Phương Thiên vội vàng đi tới, nói: “Bây giờ là lúc công việc bận rộn nhất vậy mà Thẩm tổng còn kêu chị nghỉ ngơi, chị nói xem có phải anh ấy muốn làm chị mất quyền không?”

Quả thật không thể trách Phương Thiên tiểu nhân.

Thực sự do hai người này không hợp nhau, không biết Kỷ Nhiễm đã châm chọc Thẩm Chấp bao nhiêu lần trước mặt cô rồi.

Tất nhiên cô ấy sẽ cảm thấy đây là kế sách.

Nhưng Kỷ Nhiễm vừa nghe thấy lại tức, nói lời chính nghĩa: “Phương Thiên, sao em lại nói như vậy, sao em có thể nghĩ xấu anh ấy thế chứ, chắc chắn sự quan tâm của anh ấy với chị xuất phát từ thật lòng.”

Thấy cô tức giận Phương Thiên càng mơ màng hơn.

Trước kia lúc cô ấy phụ họa theo, thái độ lão đại nhà mình không phải như bây giờ.

Vì thế Phương Thiên không thể không chấp nhận một sự thật, đó là hình như Kỷ Nhiễm đã bị Thẩm Chấp hạ cổ rồi.

“Có phải em luôn có ý kiến với Thẩm Chấp đúng không?” Kỷ Nhiễm trừng mắt hỏi cô ấy.

Phương Thiên bị oan uổng muốn khóc, cô ấy nói: “Làm sao mà em có ý kiến với Thẩm tổng được, anh ấy là nam thần của em đó, lúc trước bỏ phiếu để bầu nam thần NO.1 em còn bỏ rất nhiều phiếu cho anh ấy nữa.”

Chờ chút?

Đương nhiên Kỷ Nhiễm nhớ rõ bản thân mình nói xấu Thẩm Chấp, Phương Thiên luôn châm chọc chung với cô nên cô vẫn luôn cho rằng cô ấy có suy nghĩ giống mình, không ngờ người này lại bằng mặt không bằng lòng.

Cô lạnh nghiêm mặt:”Vậy trước kia em châm chọc Thẩm Chấp chung với chị đều là giả hết à?”

Phương Thiên: “…”

Công việc thật khó, thật sự khó khăn với cô ấy.

Kỷ Nhiễm cũng không muốn truy cứu với cô ấy nữa, dù sao ngọn nguồn lúc đó tại cô hết, chỉ có thể nói đầu cô không tốt.

Cô nhìn Phương Thiển, giọng điệu nguy hiểm: “Chẳng lẽ em thích anh ấy?”

Phương Thiên lắc đầu như trống lắc, Kỷ Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, vậy là tốt rồi.

Nhưng cô còn dặn dò thêm: “Về sau không được mơ tưởng tới anh ấy.”

Anh là của cô.

Phương Thiên thấy cô tâm tình không tệ, thật cẩn thận hỏi: “Kỷ tổng, bây giờ chị không ghét Thẩm tổng nữa à?”

“Vì sao chị lại ghét anh ấy?” Kỷ Nhiễm hỏi lại.

Phương Thiên do dự: “Nhưng mà trước kia…”

Trước kia boss nhà mình thực sự rất ghét Thẩm tổng, mỗi ngày đều nói anh làm bộ làm tịch, đương nhiên lúc nào Thẩm tổng cũng chèn ép boss cả, phàm là hạng mục Kỷ tổng tham gia thì anh đều phải chung một chân vô.

Kỷ Nhiễm nói không chút do dự: “Trước kia mắt chị bị mù, bây giờ mắt chị sáng lại rồi.”

Cho nên thấy anh cái gì cũng tốt.

Phương Thiên hoàn toàn khiếp sợ, lần đầu tiên cô ấy gặp người tự bôi đen chính mình như vậy.

Tới giờ cơm trưa, Kỷ Nhiễm mời Phương Thiên đi cao ốc gần đó ăn cơm để ăn mừng ngày đầu tiên đi làm lại. Không xa lắm nên hai người không đi xe mà trực tiếp đi bộ qua.

Khi về, Kỷ Nhiễm phát hiện đôi cao gót 9cm này đẹp thì đẹp thật nhưng không có linh hồn.

Đi rất mệt.

Gần tới cửa công ty Kỷ Nhiễm thấy cô gái đứng cách đó không xa nhìn giống như Văn Thiển Hạ. Cô kinh ngạc rồi liền xoay người đuổi theo.

Phương Thiên đang muốn đuổi theo, cô xua tay nói: “Em về công ty trước đi.”

Nghe vậy Phương Thiên không chạy theo cô nữa.

Tại Kỷ Nhiễm đi giầy cao gót nên chạy không được nhanh lắm, chờ tới khi cô chạy qua cô gái kia đã biến mất trong đám đông.

Kỷ Nhiễm thất vọng, đứng im tại chỗ nhìn thật lâu, sau đó mới xoay người chuẩn bị rời khỏi.

Lúc cô xoay người thì chân không cử động được, cô kéo ra lần nữa nhưng chân vẫn đứng im. Cô cúi đầu nhìn gót giầy mới phát hiện ra gót nhỏ mắc kẹt trong nắp cống ven đường.

Cô trợn mắt há mồm nhìn cảnh này.

Cuối cùng chỉ đành dùng sức kéo ra, ai biết đôi giầy này như đang chọc cô không thèm nhúc nhích chút nào.

Kỷ Nhiễm không thể ngồi xuống để kéo lên được bởi vì hôm nay cô mặc váy ngắn, đẹp thì đẹp nhưng quá ngắn, ngay cả lúc khom lưng đều phải chú ý tới.

Kỷ Nhiễm đứng ven đường xấu hổ lại không biết làm sao.

Bên ngoài đang là lúc giữa trưa nóng bức nhất, bên cạnh người đến người đi không một ai có thể giúp cô.

Kỷ Nhiễm dùng sức, hôm nay đôi giầy cao gót cô mang có dây rất mỏng nên cô sợ chính mình vừa dùng sức còn chưa rút ra thì dây đã đứt trước rồi. Chất liệu hàng hiệu sử dụng đều vô cùng mỏng manh, kiểu như trời mưa liền không mang được.

Cô đang căm tức tính dùng sức lần nữa, cho dù dây giầy có đứt cũng phải kéo nó ra thì đột nhiên bên eo cô có thứ gì đó nhẹ nhàng khoác lên.

Chờ cô cúi đầu nhìn thấy Thẩm Chấp đang cúi đầu buộc áo vest của anh lên eo cô.

Vòng eo mảnh khảnh được buộc bởi cái áo khoác lớn như vậy, hoàn toàn ngăn lại sự xấu hổ do váy ngắn mang tới.

Chờ cột áo khoác xong, Thẩm Chấp nhẹ nhàng khom lưng ngồi xổm xuống, hai tay anh nắm mắt cá chân Kỷ Nhiễm, giọng trầm thấp: “Đừng sợ, tôi giúp em.”

Đột nhiên trái tim Kỷ Nhiễm như ngừng đập, cổ họng nghẹn ứ.

Nhiễm Nhiễm, đừng sợ, anh ở đây.

Anh vĩnh viễn luôn xuất hiện vào lúc cô cần nhất.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện