Tôi Là Tình Đầu Đã Chết Của Anh

Ngoại truyện 2: Công khai (2) - Cảnh tượng anh muốn, đó là ở trên ghế sofa


trước sau

Editor: Mai

Bóng đêm dần phủ xuống, cả thành phố bị bao phủ bởi ánh hoàng hôn, rất nhanh đèn đường chiếu rọi làm cho bóng đêm của thành phố thành muôn màu muôn vẻ.

Thời cao điểm tan tầm, đội ngũ ô tô xếp hàng dài, đèn sau xe liên tiếp nhìn từ phía xa xa giống như một dây đèn dài màu đỏ.

Kỷ Nhiễm nhìn đường Thẩm Chấp đang đi mãi mới phát hiện ra không phải đường về nhà, cô thuận miệng hỏi: “Anh đi đâu thế?”

Thẩm Chấp còn chưa trả lời chính cô đã lộ ra nét mặt hoảng sợ trước: “Không phải muốn bán em đi đấy chứ?”

Thẩm Chấp nghiêng đầu nhìn cô một cái rồi quay đầu tiếp tục nhìn về phía trước.

Thấy người ta không thèm phản ứng tới mình, Kỷ Nhiễm không tức giận còn diễn tiếp nữa: “Anh trai, đừng bán người ta mà, em biết giặt quần áo, biết nấu ăn, còn biết dọn dẹp vệ sinh nữa.”

“Nhưng anh chỉ thiếu người làm ấm giường thôi.”

Âm thanh lạnh lùng của người đàn ông vang lên trong không gian xe mờ tối.

Kỷ Nhiễm: “…”

Cô sửng sốt vài giây rồi líu lưỡi nói: “Sao anh cứ vậy chứ?”

“Không thích câu này?” Thẩm Chấp nhàn nhạt nói, nhạt tới nỗi làm cho Kỷ Nhiễm không phân biệt được anh đang nghiêm túc hay nói giỡn nữa.

Kỷ Nhiễm cũng biết chính mình vô cùng ngây thơ, có đôi khi cô ngẫm lại thấy mình đã 27 tuổi rồi, từ lâu đã không còn là cô gái nhỏ 17 tuổi.

Vậy mà lúc ở cùng anh luôn không tự giác được lộ ra kiểu cô gái nhỏ.

Nếu nửa năm trước có người nói với Kỷ Nhiễm rằng, cô sẽ nói chuyện yêu đương, sau khi yêu đương liền biến thành một người luôn dùng kiểu nói chuyện nhõng nhẽo này với bạn trai mình, Kỷ Nhiễm nhất định sẽ kêu đối phương cút nhanh.

Khi về nước làm việc, sợ chính mình quá trẻ không áp chế được những người bên dưới nên vẫn lựa chọn quần áo theo phong cách ngự tỷ.

Môi đỏ mọng đôi mắt quyến rũ, thực sự bày đủ khí thế ra ngoài.

Kết quả chỉ đi du lịch thời gian một chuyến về năm 17 tuổi, rồi sau đó ở bên Thẩm Chấp, kéo tính cách cô gái nhỏ từ sâu trong tâm hồn cô ra ngoài.

Ngay cả mấy ngày nay Phương Thiên cũng không nhịn được lặng lẽ nói với cô, nói hình như cô thay đổi rất nhiều.

Kỷ Nhiễm không biết kiểu thay đổi này tốt hay xấu, nhưng cô đã không còn cảm giác cấp bách như trước kia, cảm giác luôn phải cảnh giác sợ những người xung quanh vượt qua mình, luôn luôn phải leo lên cao.

Bây giờ cô có thời gian nhìn ngắm phong cảnh xung quanh, có thời gian đi thưởng thức thế giới nhộn nhịp này.

Xe chạy tới khu biệt thự, đương nhiên Kỷ Nhiễm biết chỗ này, khu nhà mà từ khi bắt đầu phiên giao dịch đã làm cho người ta cướp đoạt điên lên. Bản thân cô không mua nhà dưới danh nghĩa tên mình, nhưng ba mẹ cô lại không thiếu nhà.

“Chúng ta tới đây làm gì?” Kỷ Nhiễm tò mò hỏi.

Thẩm Chấp quay đầu nhìn cô, bật cười: “Bắt đầu giấu em đi.”

Kỷ Nhiễm cho rằng anh đang chọc mình nên không thèm phản ứng đến anh. Ai ngờ lúc xe Thẩm Chấp chạy tới cửa, bảo vệ khu nhà nhìn thoáng qua sau đó trực tiếp cho xe chạy vào.

Xe anh chạy thẳng vào bên trong, khu nhà này vô cùng yên tĩnh, những căn biệt thự độc lập riêng biệt, mỗi nhà cách nhau rất xa.

Hơn nữa thuộc kiểu nhà đơn, không cần lo lắng mình bị người ta dòm ngó.

Chờ vài phút sau, xe mới dừng lại trước căn biệt thự.

Hai người xuống xe, Kỷ Nhiễm đứng tại chỗ nhìn căn nhà này, mặc dù cùng khu biệt thự nhưng hiển nhiên căn này thuộc loại hình giàu có hơn.

Từ bên ngoài nhìn vào thấy diện tích vườn hoa thực sự rất lớn, mặc dù sắc trời mờ tối nhưng đèn đường bên ngoài vẫn chiếu sáng được vườn hoa lớn bên trong.

Kỷ Nhiễm chớp mắt, khẽ nói: “Thẩm Chấp, đây là đâu?”

Thật ra trong lòng cô như có cây búa nhỏ đang gõ, từng nhịp từng nhịp, lúc nào cũng có thể gõ vào tim cô. Cho dù đoán ra, vẫn muốn nghe chính miệng anh nói.

Thế mà người đàn ông kia mím chặt miệng, trực tiếp kéo cô vào trong.

Hai người xuyên qua khu vườn, từ cửa cổng đi đến cửa chính vào nhà, không cường điệu hóa thực sự đi mất 2 phút.

Vừa vào cửa đột nhiên những viên đá quý như được tích điện vậy, toàn thân tỏa ra ánh sáng ngọc. Vốn kiến trúc đang chìm đắm trong hoàng hôn bỗng nhiên phát sáng.

Kỷ Nhiễm đứng tại cửa nhìn bên trong, căn nhà đã được trang hoàng rất tốt rồi.

Hơn nữa còn trang trí theo phong cách Kỷ Nhiễm thích, cô thích ngôi nhà sáng sủa nhưng phải đơn giản, trong nhà có thể không bày nhiều đồ trang trí nhưng nhất định phải kiểu vừa nhìn qua đã thấy hài hòa thoải mái.

Phòng khách tuy lớn vẫn nhìn vô cùng thoải mái, không hề cảm thấy lạnh lẽo.

Cho dù Kỷ Nhiễm đã từng nhìn rất nhiều ngôi nhà đẹp, đã nhìn thấy rất nhiều đồ trang trí xa xỉ trong khách sạn, ngôi nhà trước mắt này vẫn mang lại cho cô cảm giác không giống thế, quen thuộc thoải mái.

Đây giống như được chuẩn bị riêng cho cô vậy.

“Em thích đúng không.” Thẩm Chấp nhìn nét mặt của cô, đột nhiên trong lòng có cảm giác vô cùng thỏa mãn.

Tất cả sự nghi ngờ đều tan biến trong nháy mắt.

Kỷ Nhiễm giật mình nhìn anh, hơi do dự nói: “Nhà này do anh chuẩn bị cho em sao?”

Phản ứng đầu tiên là không thể nào, cho dù ngôi nhà này vừa mua xong đã bắt đầu trang trí thì chỉ riêng công trình trang trí thôi phải mất hai năm.

Hai năm trước họ vẫn chưa ở bên nhau mà.

Thậm chí khi đó cô còn đang ở nước ngoài nữa.

Kỷ Nhiễm đang ngơ ngác, Thẩm Chấp nắm tay cô kéo người vào bên trong. Anh chỉ ghế sofa phòng khách, cười nói: “Có lẽ em sẽ cảm thấy anh điên rồi, lúc ngôi nhà này được trang hoàng, anh ngồi ngay trên ghế sofa này nhìn từng chi tiết ở nơi đây, tưởng tượng nếu đây là nhà của chúng ta thì nó sẽ xuất hiện cảnh tượng thế nào.”

Ai cũng không biết, một người đàn ông nhìn kiêu ngạo như vậy lại có thể tự mình tạo ra một ngôi nhà qua tưởng tượng.

Thật sự từ trước đến nay Thẩm Chấp chưa bao giờ nghĩ đến cảnh anh và Kỷ Nhiễm sẽ kết hôn, nó cũng là lý do lúc họ lĩnh giấy kết hôn anh vẫn cầm chặt có chết cũng không muốn buông tay ra.

Khi vừa mới tách khỏi Kỷ Nhiễm, chỉ cảm thấy đó từng là người bạn bày tỏ thiện ý đối với mình.

Nhưng mà càng nhìn thấy nhiều người, nghe càng nhiều chuyện khiến anh kinh tởm bẩn thỉu, anh mới hiểu được cô gái nhỏ mang lại sự ấm áp tốt đẹp cho anh giống như ánh mặt trời nhỏ vậy.

Mỗi khi nhớ lại trong lòng như lên men, mãi đến khi anh và Kỷ Nhiễm gặp nhau lần nữa.

Ngay từ đầu không phải anh không cố gắng, anh từng viết thư cho cô cũng muốn nói cô biết mình là Nguyên Cảnh, rồi lại sợ cô đã sớm quên mất Nguyên Cảnh, có lẽ ngay từ đầu anh đã không quan trọng như mình nghĩ.

Thế cho nên sau đó Kỷ Nhiễm không trả lời thư của anh nữa thì anh cảm thấy nhất định là vấn đề do mình.

Từ trước đến nay Thẩm Chấp làm việc chưa bao giờ do dự và chưa bao giờ không đủ tự tin như vậy, chỉ riêng đối mặt với cô, đã từng ngập ngừng, từng do dự, rồi vì do dự mà bỏ qua nhau.

Chính vì thế khoảng cách giữa họ biến thành mười mấy năm.

Thật ra trước khi Kỷ Nhiễm về nước, Thẩm Chấp từng gặp qua Kỷ Nhiễm ở Mỹ. Khi đó anh tới Mỹ công tác, vừa đúng lúc đang ăn trưa với bên hợp tác thấy Kỷ Nhiễm ngồi ngay bàn bên cạnh.

Bữa cơm đó, anh cơ hồ không nghe được chữ nào do bên hợp tác nói.

Chỉ nhìn thấy nụ cười của cô, nghe thấy giọng nói của cô.

Thấy cô rời khỏi, Thẩm Chấp liền đứng lên đuổi theo. Anh muốn gọi cô lại, khi đó anh nghĩ, có lẽ đây là cơ hội cuối cùng của anh với Kỷ Nhiễm trong cuộc đời này.

Là cơ hội mà ông trời ban tặng cho anh.

Anh vừa chạy qua, Kỷ Nhiễm đột nhiên đẩy cửa đi nhanh vài bước, xe đang chờ cô ngay cửa ra vào.

Chỉ thời gian vài giây, anh trơ mắt nhìn cô bước lên xe dần dần rời xa chính mình.

“Anh từng gặp em ở Mỹ?” Kỷ Nhiễm đang nằm ru rú trong lòng anh nghe anh nói vậy liền ngồi dậy.

Cô thật sự không biết.

“Giới đầu tư ở New York lớn như vậy, lúc anh tới nhà hàng thấy có rất nhiều người trong giới đầu tư thích đến đó.” Thẩm Chấp nói.

Mặc dù nói thế nhưng có thể gặp được vẫn là có duyên.

Sau đó chuyện trở nên đơn giản hơn rất nhiều, Thẩm Chấp biết tên cô, huống chi cô còn là một cô gái trẻ Trung Quốc, chỉ cần hỏi thăm sơ qua cũng không khó tìm.

Ai ngờ đối phương cho rằng anh là người quen cũ của Kỷ Nhiễm, trực tiếp gửi ins* của Kỷ Nhiễm cho anh.

*Ins: instagram.

Kỷ Nhiễm nghe đến đó bỗng nhiên nhìn qua xung quanh, kinh ngạc nói: “Anh tìm Simon thiết kế nhà này á?”

Bây giờ Kỷ Nhiễm mới hiểu được cảm giác quen thuộc và không hiểu sao mình lại thích nó.

Đây là nhà thiết kế cô thích nhất, cả thế giới này anh ta chỉ thiết kế phòng cho vài người, thỉnh thoảng Kỷ Nhiễm cũng nhấn like trên ins của anh ta.

Chỉ là cô không ngờ Thẩm Chấp có thể vì cô mà tốn sức tìm cách mời Simon thiết kế.

Thẩm Chấp ngồi bên cạnh xoa đầu cô, giọng nói bất đắc dĩ: “Mới đầu không nghĩ nhiều như vậy, chỉ đơn thuần xem những trạng thái em đăng rồi tìm hiểu cuộc sống hiện tại của em thôi. Khi đó em ở Mỹ, anh ở Trung Quốc, ngăn cách giữa hai chúng ta không chỉ có thời gian mà còn cả khoảng cách nữa.”

Anh không thể nào trực tiếp đi tìm Kỷ Nhiễm, nói với cô rằng mình là Nguyên Cảnh, là người bạn thưở nhỏ cô chơi chung mười mấy năm trước.

Phỏng chừng Kỷ Nhiễm sẽ nhìn anh như bệnh nhân tâm thần mất.

Cho nên ngay từ đầu anh nghĩ rất đơn giản, không thể ở bên cô vậy chỉ cần yên lặng nhìn cuộc sống của cô là được, không quấy rầy không can thiệp. Anh cho rằng chỉ cần anh cứ nhìn cô như vậy là tốt rồi, nhìn cô thỉnh thoảng chia sẻ cuộc sống của mình, thỉnh thoảng oán giận công việc đôi chút, khi rảnh rỗi sẽ tụ họp bạn bè.

Thẩm Chấp cho rằng anh có thể bình tĩnh nhìn Kỷ Nhiễm tìm được người trong lòng, rồi an tâm chúc mừng cô kết hôn sinh con với người khác.

Nhưng sau đó khi Thẩm Chấp nhìn thấy những bức ảnh cô liên hoan với người khác, anh không muốn nhìn thấy cô và người đàn ông khác chụp ảnh cười với nhau.

Kỷ Nhiễm nghe lời anh kể, rồi nhìn ngôi nhà này bỗng trong lòng vô cùng khó chịu.

Cô cứ tưởng mình đã biết hết những tâm trạng khi Thẩm Chấp phải chờ đợi, nhưng một lần nữa cô nghe được những chuyện cô chưa từng biết đến, mới phát hiện ra những chuyện mình biết chỉ là một phần mười thậm chí còn chưa tới 1% những chuyện mấy năm nay anh làm.

“Nhiễm Nhiễm, anh nói với em nhiều như vậy không phải vì muốn em khổ sở. Anh chỉ hối hận.” Thẩm Chấp nhìn cô, tự giễu cười: “Người khác đều nói Thẩm Chấp có bản lĩnh quyết đoán thế nào, chính họ không biết anh không hề quyết đoán, bằng không hai ta đã
không bỏ qua nhau nhiều năm như vậy.”

Một người đàn ông kiêu ngạo như thế đột nhiên trở nên tự ti, khiến người ta đau lòng.

Chỉ Thẩm Chấp biết bởi vì anh do dự nên họ mới bỏ qua nhau nhiều năm. Nếu không phải thời gian thương hại bọn họ, để cho cô có kỳ ngộ quay trở về năm 17 tuổi lần nữa, có lẽ đến bây giờ họ vẫn còn như trước đây.

Anh thật sự phải cảm ơn chính mình của 17 tuổi kia, có thể không do dự mà bước lên trước một bước.

Vốn anh đã đứng trên vách núi đen, rồi bỗng nhiên được cứng rắn kéo lại trở về cuộc sống thiên đường của mình. Cô gái anh thích từng bước từng bước đi về phía anh, đúng vậy, cho dù ngay từ đầu cô có từ chối có do dự, nhưng tối thiểu cuối cùng họ vẫn không bước qua nhau.

“Thẩm Chấp, anh đúng là ngu ngốc.” Kỷ Nhiễm khó chịu buồn bực nói.

Cô thực sự rất đau lòng cho người đàn ông này, thậm chí cô còn nghĩ đến bộ dáng anh yên lặng nằm trên sofa nhìn xung quanh, Kỷ Nhiễm hỏi: “Vậy anh từng tưởng tượng cuộc sống hai ta thế nào?”

Thẩm Chấp không ngờ cô sẽ hỏi chuyện này.

Do dự chốc lát, anh nói: “Ngay từ đầu chỉ có hai người chúng ta, sau đó chúng ta sẽ có con, vốn chỉ một đứa, qua mấy năm lại có đứa thứ hai, đứa thứ ba…”

Kỷ Nhiễm lườm anh, buồn bực nói: “Hóa ra trong mắt anh em là heo mẹ à?”

“Nhiễm Nhiễm, tuổi thơ của anh chưa từng tốt đẹp.” Thẩm Chấp nhìn cô, giọng điệu vô cùng bình tĩnh cũng không tỏ ra đáng thương, chỉ như đang kể chuyện, vẫn khiến Kỷ Nhiễm đau lòng.

Cô biết.

Thẩm Chấp cười: “Cho nên anh không có chấp niệm lớn đối với chuyện kết hôn sinh con, nếu không phải em, anh nghĩ anh muốn sống một mình cả quảng đời còn lại.”

Kỷ Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, vốn muốn nói vài câu trêu ghẹo, hỏi xem có phải anh rất cảm kích mình hay không, vì có cô nên anh không cần sống quảng đời cô độc sau này.

Nhưng đến miệng lại nói: “Thật ra em cũng vậy.”

Nếu không phải vì Thẩm Chấp cố chấp, không phải bởi vì anh hướng về cô, có lẽ họ sẽ không có nhiều câu chuyện sau này đến thế.

Kỷ Nhiễm hoàn toàn không hiểu cái gì là thích, cái gì là được thích.

Sau khi cô được hưởng qua tư vị tình yêu mới hiểu cuộc sống trước kia mình trải qua chỉ có công việc và liều mạng chạy về phía trước đáng buồn biết bao.

Giữa hai người họ, Thẩm Chấp cảm thấy là Kỷ Nhiễm cứu vớt mình.

Nhưng mà khó nói khi anh cũng là người cứu vớt Kỷ Nhiễm.

Kỷ Nhiễm bởi vì anh nên nếm được tư vị thích, bởi vậy mới dũng cảm muốn thử cuộc đời khác, cuộc đời mà cô từng tuyệt đối sẽ không đi và cũng không được phép đi.

Như bây giờ, không còn cảm giác bị áp lực đè nặng nữa, không cần sợ hãi bị vượt qua nữa.

Kỷ Nhiễm nhìn anh, nói: “Thẩm Chấp, trừ anh ra em chưa từng tưởng tượng tới cảnh tương lai của mình cùng người khác.”

“Em chỉ có anh thôi.”

Cô nhẹ nhàng dựa gần lại anh, ôm chặt eo anh, cả người mềm mại bò lên.

Một giây sau, cô ghé sát vào tai anh, khẽ hỏi: “Vậy anh có tưởng tượng tới cảnh chúng ta ở trên giường trong căn nhà này không?”

Thẩm Chấp: “…”

Thẩm Chấp cúi đầu nhìn cô gái trong lòng mình, bắp chân cô khẽ lướt qua chân anh rồi còn kéo quần anh lên nữa, kết quả một giây sau cả người Kỷ Nhiễm bị đè lên sofa.

Cô muốn nói chuyện thì đột nhiên Thẩm Chấp lật người cô lại.

Lần này biến thành cảnh tượng cô quỳ bò trên sofa.

“Chờ… Chờ một chút.” Kỷ Nhiễm hoảng sợ rồi.

Được, cô thừa nhận, do cô châm lửa trước, cũng tại cô ra tay trước.

Nhưng mới bắt đầu mà Thẩm Chấp đã chọn tư thế từ sau lưng thế này vẫn khiến người ta ngại ngùng, huống chi còn ngay trên sofa phòng khách nữa chứ. Thẩm Chấp cúi đầu dán sát vành tai cô, âm thanh khàn khàn nóng như lửa: “Không đợi nổi nữa.”

Kỷ Nhiễm thẹn thùng muốn khóc: “Nhưng đây là phòng khách.”

Ai ngờ người đàn ông kia còn cười không chút đứng đắn, lần này môi anh đã dán lên lỗ tai Kỷ Nhiễm, nói rất nhỏ: “Nhưng cảnh tượng anh nghĩ đến chính là ở ngay trên sofa.”



Lúc đầu giọng nói trong phòng khách vẫn cố kìm nén, không lâu sau đã thay đổi thành tiếng thở dốc của phụ nữa, cô cắn môi muốn nói không cần ai ngờ anh cúi đầu hôn lên.

Mãi đến khi Kỷ Nhiễm hít thở không thông anh mới nhẹ nhàng buông ra, cô thở gấp gáp từng hơi từng hơi.

Đến cuối cùng, đầu gối cô dán lên sofa, cả người nửa nằm nửa quỳ, người phía sau không ngừng giữ eo cô lại.

Rốt cuộc cảnh tượng này trong suy nghĩ của anh đã được trình diễn.

Đồng thời, tạm thời bộ phim điện ảnh này còn chưa có tư thế kết thúc.

*

Bởi vì chuyện này mà Kỷ Nhiễm không muốn phản ứng tới Thẩm Chấp, nhưng người đàn ông kia như tìm được cách sửa trị cô, nếu người phụ nữ không nghe lời đại khái do thiếu phương pháp quản giáo.

Vì thế anh sử dụng hết khả năng bức bách cô, làm các tư thế mà anh muốn ở trên giường.

Kỷ Nhiễm cũng là người bướng bỉnh, miệng cứng rắn nói không muốn, cuối cùng bởi vì muốn ngủ mà lời xấu hổ nào cô đều nói ra hết.

Sáng hôm sau, Kỷ Nhiễm từ trên giường tỉnh lại.

Ở đây ngoại trừ không có quần áo ra thì tất cả mọi thứ đều được chuẩn bị tốt. Cho nên lúc cô thức dậy nhìn thấy quần áo để trên tủ đầu giường liền biết Thẩm Chấp đã chạy về nhà một chuyến.

Cô mặc quần áo tử tế đi xuống lầu, lúc xuống dưới thấy người đàn ông đang đứng trong phòng bếp.

Anh mặc bộ quần áo ở nhà, áo dệt kim màu xanh nhạt phối với quần dài màu đen thoải mái toàn thân. Đại khái bởi vì đang làm bữa sáng nên tay áo được vén lên.

Kỷ Nhiễm đi lên ôm anh từ sau lưng.

Thẩm Chấp không quay đầu vẫn nhìn chằm chằm trứng chiên trên chảo, mở miệng hỏi: “Tỉnh rồi à?”

“A Chấp.” Cô dịu dàng kêu anh một tiếng. Thẩm Chấp đáp lại, hiển nhiên đang chờ cô nói hết.

Kỷ Nhiễm dựa cằm trên lưng anh, mắt nhìn sau đầu anh, nở nụ cười: “Thật ra đây mới là cảnh tượng trong tưởng tượng của em.”

Sáng sớm tỉnh lại, người cô yêu sẽ đứng trong bếp làm bữa sáng cho cô.

Khó trách trên phim hoặc trong tiểu thuyết miêu tả nhiều cảnh tượng như vậy, trước kia Kỷ Nhiễm chỉ cười nhạt, cảm thấy cảnh tượng này vô cùng bình thường, không đặc biệt chút nào.

Nhưng bây giờ cô hiểu, ở cùng với người trong lòng cho dù chỉ yên lặng hít thở thôi đều ngọt ngào.

Kỷ Nhiễm đang bày chén dĩa chuẩn bị ăn sáng lại thấy Thẩm Chấp đưa văn kiện qua để trước mặt mình.

Mặc dù không nói, ý tứ vẫn rõ ràng, kêu cô mở ra nhìn.

Kỷ Nhiễm tò mò cầm văn kiện lên xem, lúc cô lấy giấy tờ bên trong ra đọc mới biết những thứ này đều là tài sản trên danh nghĩa Thẩm Chấp.

Nhà cửa, ngân sách, cổ phiếu, đầu tư, gửi ngân hàng dưới tên anh, thậm chí còn có một hành lang triển lãm tranh nữa.

Xem ra đây là tất cả mọi thứ của anh.

Kỷ Nhiễm nhìn anh, lắp bắp mở miệng: “Làm… Làm gì?”

“Không phải anh đã nói à, cho em hết tiền anh kiếm được.” Thẩm Chấp nhìn chằm chằm cô, giọng điệu nghiêm túc.

Đương nhiên Kỷ Nhiễm nhớ rõ những lời này, trong quán ăn nhỏ ở Dương Châu, cô cười hỏi anh có thể cho cô tất cả tiền mà anh kiếm được không.

Anh nói có thể, cô tin.

Nhưng khi đó chỉ là lời nói đùa năm họ 17 tuổi mà thôi.

Nghĩ tới cuộc hôn nhân của ba mẹ mình, Bùi Uyển và Kỷ Khánh Lễ cũng coi như vợ chồng ly hôn kiểu mẫu, những đôi vợ chồng khác vì tài sản sau khi ly hôn mà trở mặt. Còn hai người họ lại rất bình tĩnh bởi vì không có tài sản cùng sở hữu, mỗi người đều tự quản lý tiền bạc của mình.

Kỷ Nhiễm cực kỳ không thích phương thức đó.

“Vốn muốn đưa cho em trước khi lĩnh giấy kết hôn, chỉ tại thu xếp những tài sản đứng tên anh rất phiền toái nên cần chút thời gian. Còn ngôi nhà này, chờ vài ngày nữa Lữ Kiệt sẽ giải quyết xong trình tự, em chỉ cần đi qua kí tên là được.” Trong tay anh còn đang cầm dao nĩa, nói xong, anh cắt miếng trứng đưa lên miệng.

Kỷ Nhiễm cảm thấy bữa ăn này cô ăn không yên lắm, bởi vì Thẩm Chấp đã sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy hết.

Kìm nén hồi lâu, cô nói: “Em có tiền, cũng có nhà.”

Thật ra lúc đó chỉ nói đùa thôi, lúc này cô ngơ ngác không biết nói gì cho phải

Thẩm Chấp đang nhìn xuống, nghe vậy ngước mắt lên: “Anh biết em có, cũng không thiếu. Nhưng đây là chồng đưa cho em.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện