Editor: Mai
Hai người quay về vừa đúng lúc Thập Thất mới vẽ nguệch ngoạc xong bức tranh, cậu nhóc nhìn xung quanh tìm người bình cho tranh của mình, hiển nhiên sự đánh giá của ông bà cụ không thể thỏa mãn được cậu nhóc.
Khi nhìn thấy hai người Kỷ Nhiễm đi tới, cậu bé nhanh như chớp chạy tới trước mặt bọn họ.
“Mẹ, mẹ mau nhìn tranh con vẽ đi.” Thập Thất giơ bức tranh lên ý đồ muốn để Kỷ Nhiễm nhìn rõ ràng hơn.
Vì thế hai tay Kỷ Nhiễm chống lên đầu gối, hơi cong eo xuống cúi đầu nhìn bức vẽ trên giấy kia, vốn cô còn cho rằng chỉ vẽ bậy bạ chút thôi ai ngờ có thể nhìn thấy ngôi nhà nhỏ trên đó rồi còn có cả cái cây lớn nữa.
Chờ tới khi cô nhìn kỹ lại lần nữa mới xác định được quả thật do Thập Thất vẽ loạn trên đó, cuối cùng vì được thêm vài nét bút nên mới thành bức tranh tượng hình như vậy.
Mấy nét bút cuối cùng kia chắc chắn do Nguyên Sênh vẽ thêm cho cậu nhóc.
“Bức tranh này đẹp thật, do Thập Thất vẽ à?” kỷ Nhiễm cố ý nhìn cậu bé cười hỏi.
Qủa nhiên Thập Thất nhìn qua bức tranh, tay gãi gãi lên má, lắc đầu: “Không phải, bà nội cũng vẽ trên tranh nữa.”
Kỷ Nhiễm cố ý mở to hai mắt làm ra vẻ kinh ngạc, thán phục: “Woa, hóa ra bức tranh do Thập Thất và bà nội cùng vẽ à, đẹp quá.”
Thập Thất nghe thấy cô khen ngợi, lập tức vui vẻ hỏi: “Mẹ, mẹ thích không?”
Kỷ Nhiễm gật đầu ngay, cười: “Thích.”
Nghe được những lời này, Thập Thất vô cùng vui mừng, hơn nữa còn cực kỳ rộng rãi nhét bức tranh vào trong lòng Kỷ Nhiễm, “Mẹ, nếu mẹ thích vậy con tặng mẹ đấy.”
Ai ngờ cậu bé vừa nói xong, Thẩm Chấp vẫn luôn đứng bên cạnh không nói chuyện đột nhiên thản nhiên mở miệng: “Ba cũng thích.”
Kỷ Nhiễm giật mình nhìn người đàn ông này, nói thế nào đây, chính là bị sự ngây thơ của anh chọc cho kinh ngạc. Bây giờ người này đang cướp đoạt bức tranh con trai vẽ với cô đấy à?
Kỷ Nhiễm cảm giác như mình bị lừa gạt, vừa rồi còn nói cô là ánh mặt trời của anh, vĩnh viễn hướng về phía cô, kết quả bây giờ ngay cả bức tranh cũng không cho cô.
Kỷ Nhiễm ho nhẹ một tiếng, cố gắng thu hút sự chú ý của Thập Thất lên người mình lần nữa.
Nhưng cậu bé này đã bị ba thu hút toàn bộ lực chú ý, Thẩm Chấp ít khi nói những lời kiểu này với cậu bé, đặc biệt còn nhấn mạnh sự yêu thích với đồ của cậu bé làm, vì thế cậu bé vui vẻ hỏi: “Ba cũng thích sao?”
Thẩm Chấp gật đầu.
Vì thế một giây sau vốn bức tranh đã được tặng cho Kỷ Nhiễm lại bị nhét vào lòng Thẩm Chấp không chút do dự nào.
Kỷ Nhiễm lườm anh, người đàn ông này còn không thèm áy náy chút nào, thậm chí dõng dạc nói: “Lúc trước Thập Thất đã tặng cho em một bức tranh rồi, bây giờ bức này cho anh được không?”
Kỷ Nhiễm kinh ngạc nhìn anh, quả thật không ngờ anh còn chủ động đòi, cô hỏi: “Anh không cảm thấy mình quá ngây thơ à?”
Dù sao những bức tranh do trẻ con vẽ, nói là bức tranh nhưng thật ra chỉ tùy ý dùng bút nguệch ngoạc thôi.
Thẩm Chấp cầm tranh trên tay nhìn rồi đưa tay khẽ xoa đầu cậu nhóc, giọng điệu cực kỳ dịu dàng: “Thập Thất tặng cho ba, ba sẽ giữ gìn thật tốt.”
Thập Thất vui vẻ ôm chân anh, anh khom lưng ôm cậu vào lòng mình.
Bởi vì hôm nay là sinh nhật Nguyên Sênh nên Kỷ Nhiễm còn đặc biệt chuẩn bị cho Nguyên Sênh một món quà. Mà sau khi cô tặng xong, quay đầu nhìn qua Thẩm Chấp: “Không phải anh cũng chuẩn bị kinh hỉ cho mẹ à?”
Kỷ Nhiễm biết Thẩm Chấp vô cùng hiếu thuận, từ trước đến nay sự tồn tại của Nguyên Sênh trong lòng anh đều luôn khác biệt.
Nhưng Thẩm Chấp chỉ cười không nói chuyện.
Nguyên Sênh còn cho rằng anh quên chuẩn bị quà, sợ anh xấu hổ nên lập tức đứng dậy nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn cơm thôi, chắc Thập Thất đói bụng rồi.”
Sau khi bà nói xong, Thẩm Chấp nhẹ nhàng ôm bà: “Mẹ, sinh nhật hạnh phúc.”
Anh không lập tức buông tay ra mà còn nói tiếp: “Cảm ơn mẹ sinh con ra.”
Nguyên Sênh hơi cứng người lại, từ trước đến nay Thẩm Chấp chưa từng nói những lời này với bà, anh không biết cách nói rõ lòng mình cho những người khác nghe, chỉ ngoại trừ Kỷ Nhiễm.
Cho dù Nguyên Sênh là mẹ ruột của anh, anh cũng chỉ chăm sóc bà theo thói quen mà không thể mở rộng lòng mình nói với bà.
Hốc mắt Nguyên Sênh ướt át, bà hơi ngửa đầu nhìn Thẩm Chấp: “Sao đột nhiên nói những lời này chứ?”
“Chỉ là cảm thấy nhiều năm qua mẹ đã phải chịu khổ rồi.” Thẩm Chấp dịu dàng nói.
Nếu lúc trước Nguyên Sênh không lựa chọn chuyện chưa cưới đã sinh con, có lẽ cuộc đời bà sẽ đi theo một phương hướng hoàn toàn khác, thậm chí bà cũng sẽ không mắc bệnh.
Bác sĩ từng nói qua, nguyên nhân Nguyên Sênh mắc bệnh do sau khi sinh con dẫn tới bị trầm cảm.
Ngày đó bà nghĩ tới đã cảm thấy tuyệt vọng, không công việc, không có ba đứa trẻ, chỉ mình bà cùng với một đứa bé đang gào khóc đòi ăn, rất dễ rơi vào cảm xúc tuyệt vọng.
Nhìn Thập Thất bây giờ, rồi nghĩ đến chính mình, cho dù là Thẩm Chấp cũng không kìm được cảm xúc.
Nuôi con mới biết lòng ba mẹ, mặc dù lúc bắt đầu Thẩm Chấp biết sự yêu thương của Nguyên Sênh dành cho mình, nhưng sau khi anh chân chính nuôi con mới cảm nhận được gian khổ trong đó.
Nguyên Sênh ngửa đầu nhìn anh, con của bà, từ đứa nhỏ được bà ôm vào trong ngực tới người đàn ông trưởng thành cao ngất tài năng xuất chúng như bây giờ.
Bà nói: “Nếu đời này mẹ chỉ làm đúng một việc nhất, vậy nhất định là chuyện sinh con ra. Tiểu Cảnh, cảm ơn con có thể trở thành con mẹ.”
Tiểu Cảnh của bà đã sớm trở thành cây đại thụ lớn bảo vệ bà.
Kỷ Nhiễm đứng bên yên tĩnh ôm Thập Thất vào lòng, trong lòng cảm động.
Cũng là người mẹ, cô có thể lý giải được tâm trạng của Nguyên Sênh.
Mãi đến khi nghe Thập Thất nằm trong lòng cô khẽ hỏi: “Mẹ, Tiểu Cảnh là ai vậy?”
Cậu bé cẩn thận nghe lời bà nội nói, mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng có nhiều lời vẫn có thể nghe hiểu, chỉ là cậu bé không biết Tiểu Cảnh là ai mà thôi.
Kỷ Nhiễm hôn cậu bé một cái, nói: “Tiểu Cảnh chính là Tiểu Cảnh, chờ sau này Thập Thất lớn lên mẹ sẽ nói cho con nghe.”
Thập Thất vô cùng ngoan ngoãn không tiếp tục hỏi nữa.
“Con biết bây giờ mẹ không thiếu gì cả cho nên sinh nhật mẹ lần này, con lấy danh nghĩa của mẹ quyên góp cho trường tiểu học Hi Vọng.” Thẩm Chấp buông Nguyên Sênh ra, nói.
Nguyên Sênh lộ ra nét mặt kinh ngạc, mở to hai mắt: “Lấy danh nghĩa của mẹ sao?”
Thẩm Chấp cười gật đầu.
Nguyên Sênh không quá theo đuổi vấn đề vật chất, vì thế Thẩm Chấp không tặng món đồ trang sức quý giá hay những món quà khác cho bà, chi bằng lấy danh nghĩa Nguyên Sênh giúp đỡ những đứa bé cần hỗ trợ khác.
“Cảm ơn con, đây là món quà mẹ thích nhất.” Nguyên Sênh ôm Thẩm Chấp.
Thập Thất vẫn luôn chờ đợi đã không chờ nổi nữa: “Con đói bụng, bà nội cháu đói.”
Nguyên Sênh lập tức xin lỗi: “Xin lỗi vì để Thập Thất chờ lâu như vậy.”
Vừa lên bàn ăn, Thập Thất đã yên tĩnh ngồi lên ghế dựa, Kỷ Nhiễm đeo yếm trước ngực cậu bé rồi để chén cơm trước mặt cậu, cậu bé cầm thìa tự mình múc muỗng lớn đưa vào miệng.
Từ trước đến nay cậu bé chưa từng để người khác phải quan tâm đến chuyện ăn cơm của mình.
Mỗi lần đều ngoan ngoãn ngồi lên ghế, không thích người khác đút cho mình, tự mình dùng muỗng múc cơm ăn, mỗi lần ăn đều rơi vãi khắp nơi.
Kỷ Nhiễm cũng tuyệt đối không mắng cậu, cậu muốn ăn thế nào thì ăn.
Nguyên Sênh gắp trứng gà cho cậu bé, cậu bé yên tâm giơ thìa lên miệng, đôi mắt to như quả nho đen mới rửa nước, chớp chớp hai lần: “Cảm ơn bà nội, món cháu thích ăn nhất.”
“Cái miệng nhỏ này ngọt quá đi thôi, ngọt hơn ba cháu khi còn bé không biết bao nhiêu lần.”
Nguyên Sênh chọc chọc vào mũi nhỏ kia.
Thập Thất biết dỗ người lớn, vì thế Kỷ Nhiễm đều len lén nói với Thẩm Chấp rằng không biết đến thằng nhóc giống ai nữa?
Kết quả Thẩm Chấp không thèm nghĩ ngợi mà nói giống cô.
Nghe vậy Kỷ Nhiễm liền ngơ ngác, bởi vì trong kí ức của cô khi cô còn bé cũng không có nói như vậy, còn Thẩm Chấp nói không chút do dự: “Lúc đó em cũng ngọt như vậy đấy.”
Không phải miệng ngọt, mà là cô gái nhỏ này vừa mới xuất hiện đã làm cho anh cảm thấy đây là mặt trời nhỏ của mình.
Rõ ràng cô vẫn chỉ là một đứa bé, vậy mà vẫn đứng ra nói chuyện thay bà ngoại.
Cho nên lúc Kỷ Nhiễm hỏi Thập Thất giống ai, Thẩm Chấp mới có thể nói giống cô. Với anh mà nói, Thập Thất giống cô mới có thể ngọt như vậy.
Ai ngờ Thập Thất nuốt miếng cơm trong miệng mình xuống xong trả lời Nguyên Sênh: “Giống mẹ.”
Người một bàn đều bị cậu bé chọc cười, Nguyên Sênh ngồi bên cạnh cậu bé nhéo nhéo chóp mũi cậu, nói: “Đúng vậy, Thập Thất giống mẹ.”
Thật ra khuôn mặt Thập Thất giống Kỷ Nhiễm nhiều hơn một chút.
Với con trai mà nói, kiểu khuôn mặt quá mức tinh xảo xinh xắn như thế này đã nhiều lần bị nhầm lẫn thành em gái nhỏ.
Kết quả ăn xong một chén cơm rồi Thập Thất còn bưng bát lên lớn tiếng nói: “Mẹ, con muốn ăn thêm chút nữa, có được không?”
Kỷ Nhiễm nhìn cái bát trong tay cậu bé, ngây người vài giây, dở khóc dở cười: “Còn muốn ăn nữa?”
Cô sợ cậu bé ăn quá nhiều sẽ không dễ tiêu hóa, vậy mà người ta còn vô cùng chắc chắn gật đầu: “Muốn thêm chút nữa.”
Chờ khi được múc thêm cơm, cậu bé khoang trương cầm chén nhỏ của mình lên, nghiêm túc nói: “Con muốn ăn nhiều để nhanh cao.”
“Cao lên để làm gì?” Nguyên Sênh tò mò hỏi.
Thập Thất vô cùng kiên định: “Cao lên thì có thể bảo vệ mẹ.”
Kỷ Nhiễm giật mình, bởi vì từ trước đến nay cô chưa từng nói mấy lời kiểu bảo vệ mẹ như thế này, cô biết quả thật mấy bé trai luôn có tinh thần trách nhiệm nhưng cô cảm thấy Thập Thất nhà cô còn quá nhỏ.
Cậu bé có thể không cần lớn lên thật nhanh, không cần phải gánh vác trách nhiệm từ thế giới này quá nhanh.
Khi hai người đưa con về nhà, bởi vì Thập Thất chơi mệt mỏi nên đã dựa vào lòng Kỷ Nhiễm ngủ, cô nhìn về phía Thẩm Chấp đang ngồi lái xe phía trước, hỏi: “Anh dạy Thập Thất đấy à?”
Đúng lúc gặp đèn đỏ, Thẩm Chấp từ từ chạy chậm rồi dừng xe lại, quay đầu nhìn cô, giọng nhẹ nhàng: “Hai ba con anh sẽ cùng nhau bảo vệ em.”
Làn xe khởi động lần nữa, ánh đèn đường phố hai bên dần dần xẹt qua trên gương mặt Kỷ Nhiễm, lúc sáng lúc tối im lặng như nước đang nhẹ nhàng lướt qua trên mặt anh.
Dần dần, khóe miệng cô hơi nhếch lên, ôm chặt Thập Thất trong lòng mình hơn.
Ngay giây phút này cô cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
*
Bình thường Thập Thất sẽ đi học, chủ yếu để cho cậu bé tiếp xúc thêm với những bạn nhỏ cùng tuổi, cuối tuần nếu Kỷ Nhiễm hoặc Thẩm Chấp rảnh sẽ dẫn cậu bé đi.
Nhưng cuối tuần này không hẹn khóa học nên Kỷ Nhiễm ở nhà chơi với Thập Thất.
Kết quả khi hai người đang ngồi trong phòng để đồ chơi thì Kỷ Nhiễm nhận được điện thoại công ty, vì vậy Kỷ Nhiễm đành kêu bảo mẫu chơi với cậu bé trước còn mình tới phòng sách nghe điện thoại.
Thời gian cuộc gọi khá dài, đại khái mất hơn 20 phút.
Khi cô nói chuyện điện thoại xong quay lại phòng đồ chơi tìm Thập Thất, ai ngờ mới đẩy cửa ra đã thấy Thập Thất đang cưỡi lên người Kỷ Khánh Lễ, cậu bé đang cực kỳ vui vẻ kêu lên: “Giá, giá.”
Tay Kỷ Nhiễm vẫn đang cầm nắm cửa, đứng ngoài cửa có cảm giác như đi cũng không được vào cũng không xong.
Chờ tới khi Kỷ Khánh Lễ đang cười vui vẻ kia quay đầu nhìn qua chạm phải ánh mắt Kỷ Nhiễm, bốn mắt nhìn nhau, từ trong mắt đối phương hai người đều thấy được sự xấu hổ.
Nhưng Kỷ Khánh Lễ cũng không lập tức đứng dậy bởi vì Thập Thất đang ở trên người ông.
“Ông ngoại, đi nhanh.” Tiếng nói lanh lảnh của Thập Thất vang lên.
Kỷ Khánh Lễ nghe vậy còn xấu hổ hơn, đứng cũng không được không đứng cũng không xong. Vẫn là Kỷ Nhiễm đi lên trước ôm Thập Thất xuống, nói: “Thập Thất, không thể cưỡi lên người ông ngoại như vậy được.”
Thập Thất chuyển người thoát khỏi tay cô, chạy vào lòng Kỷ Khánh Lễ ngồi xuống.
Kỷ Nhiễm xấu hổ nhìn Kỷ Khánh Lễ, hỏi: “Ba, sao ba tới đây?”
Kỷ Khánh Lễ bày tỏ ngay: “Ba chỉ đi ngang qua đây rồi tiện thể ghé qua thôi.”
Từ sau khi Thập Thất được sinh ra, số lần Kỷ Khánh Lễ tới thường xuyên hơn, mỗi lần ông tới đều với lý do vừa lúc đi ngang qua nên tiện thể ghé xem.
Thế nên Kỷ Nhiễm không nhịn được tự kiểm điểm bản thân lại một chút, nhà cô thế nào hả? Sao Kỷ Khánh Lễ không thể quang minh chính đại tới chơi chứ?
Cô cũng biết Kỷ Khánh Lễ thuộc kiểu chết vì sĩ diện điển hình.
Ông cực kỳ thích Thập Thất, từ sau khi Thập Thất sinh ra, mắt thường có thể thấy được ông luôn thiên vị Thập Thất, một người sĩ diện như ông lại bằng lòng quỳ trên mặt đất làm ngựa cho Thập Thất cưỡi.
Huống chi lúc này Kỷ Khánh Lễ còn đang mặc tây trang phẳng phiu nữa chứ.
Kỷ Nhiễm không lật tẩy ông, gật đầu.
Rồi Kỷ Nhiễm có chút xấu hổ: “Tối này ba ăn cơm ở đây à?”
Ăn cơm?
Kỷ Khánh Lễ nhìn thoáng qua cô, chưa nói gì thì Thập Thất ngồi trong lòng đã mở miệng trước: “Ông ngoại, ông cùng ăn cơm với cháu đi.”
“Cháu muốn ông ngoại ở lại ăn cơm à?” Kỷ Khánh Lễ cố ý hỏi.
Thập Thất gật đầu ngay, cậu nhóc để tay trên môi, nói nhỏ: “Cảm ơn món đồ chơi ông ngoại cho.”
Bây giờ Kỷ Nhiễm mới chú ý tới hộp đựng đồ chơi để trong góc phòng, bên cạnh Thập Thất đã có nhiều hơn một Transformers mới.
Trước Kỷ Nhiễm đã nói qua nếu ba mẹ tới thì
không nên mua quá nhiều đồ chơi cho Thập Thất.
Nhưng mặc kệ Bùi Uyển hay Kỷ Khánh Lễ cũng đều ngoảnh mặt làm ngơ lời cô nói, nên mua họ vẫn mua, lần trước Kỷ Nhiễm chỉ nói nhiều vài câu thôi kết quả Bùi Uyển đã tức giận bày tỏ, nhà chúng ta không thiếu tiền, không thịnh hành lý luận nuôi con kiểu nghèo nàn kia.
Thoáng chốc bảo mẫu bưng hoa quả lên, Kỷ Khánh Lễ đứng lên gọi Kỷ Nhiễm ra ngoài, có lời muốn nói với cô.
“Sao con không đồng ý để ba xây dựng quỹ giáo dục cho Thập Thất?” Kỷ Khánh Lễ hơi không vừa lòng với Kỷ Nhiễm, ông còn chưa thấy người ngại nhiều tiền đấy.
Kỷ Nhiễm bất đắc dĩ nói: “Ba, ba vừa cho đã cho hơn năm trăm ngàn, ba cảm thấy Thập Thất đi học cần nhiều tiền như vậy à?”
Số tiền này đủ để ông quyên góp trường học xây một khu nhà rồi đó.
Kỷ Khánh Lễ không khỏi thanh minh: “Cứ coi như đây là món quà ông ngoại tặng cho cháu đi, con trực tiếp từ chối như vậy có hỏi qua ý kiến Thập Thất chưa?”
Kỷ Nhiễm: “…”
Đối với một đứa trẻ như Thập Thất, phỏng chừng năm trăm ngàn không hấp dẫn bằng một Transformers 500 đồng.
Thật ra cô chỉ hơi lo lắng chuyện Thập Thất bị nuôi thành kiểu không biết quý trọng, bởi vì dễ dàng nhận được mọi thứ nên sẽ không thèm để ý gì cả.
Thấy cô không nói lời nào, Kỷ Khánh Lễ thở dài, hỏi: “Nhiễm Nhiễm, có phải con còn giận ba không?”
Kỷ Nhiễm giật mình nhìn ông không biết lời ông nói có ý gì.
Rất nhanh, Kỷ Khánh Lễ nói: “Qua một năm nữa Giang Nghệ sẽ ra tù, sở dĩ lúc trước ly hôn ba đồng ý cho Giang Lợi Khởi tiền bởi vì chờ tới khi Giang Nghệ ra tù bà ta sẽ dẫn nó đi.”
Kỷ Khánh Lễ và Giang Lợi Khởi ly hôn, thật ra dựa theo thỏa thuận ly hôn giữa hai người, Giang Lợi Khởi sẽ không nhận được bao nhiêu tiền.
Nhưng Kỷ Khánh Lễ vẫn cho Giang Lợi Khởi một khoản tiền, sở dĩ làm như vậy đơn giản chỉ muốn chờ tới khi Giang Nghệ ra tù, hai mẹ con này có thể ra nước ngoài sống.
Kỷ Nhiễm bị bắt cóc chính bởi vì Đường Chấn Bằng muốn trả thù Thẩm Chấp.
Đương nhiên ý Kỷ Khánh Lễ không phải nói năm đó Thẩm Chấp làm việc không tốt, tương phản chuyện anh làm là đúng nhưng cuối cùng lại làm liên lụy tới người bên cạnh, Kỷ Khánh Lễ suy nghĩ thật lâu, ông không muốn để chuyện đó xảy ra thêm lần nữa.
Kỷ Nhiễm im lặng hồi lâu không nói chuyện, trước giờ mối quan hệ giữa cô với Kỷ Khánh Lễ giống như ông từng nói vậy, không được coi là thân thiết.
Đều nói con gái là áo bông nhỏ của ba, cô không phải áo bông nhỏ của Kỷ Khánh Lễ.
Cô còn từng cho rằng tình cảm Kỷ Khánh Lễ dành cho mình vô cùng nhạt, sau đó cô mới phát hiện ra Kỷ Khánh Lễ là người chết vì sĩ diện, thực ra trong lòng ông rất để ý đến cô tại ông xấu hổ không nói mà thôi.
Năm đó sau khi cô ra nước ngoài, ông từng tới Mỹ thăm cô vài lần.
Chỉ là lúc ông tới Mỹ đều nói do thuận tiện nên tới đây thăm cô, khi đó Kỷ Nhiễm thật sự cho rằng chỉ vì thuận tiện mà thôi, thật lâu sau cô mới biết được có đôi khi rõ ràng ông không có việc New York nhưng vẫn sẽ cố tình bay qua New York để nhìn cô.
Như bây giờ vậy, rõ ràng cố tình tới thăm Thập Thất còn cứ nói thuận tiện đi ngang qua nên ghé vào xem.
Vì thế Kỷ Nhiễm lắc đầu: “Thật sự không phải như ba nói đâu, con chỉ hi vọng Thập Thất có thể như người bình thường khác, sợ thằng bé mới nhỏ tuổi đã bị tiền làm mờ mắt.”
Cho dù xuất thân của bé có tốt, cô vẫn hi vọng tương lai Thập Thất sẽ trở thành một người ưu tú, mà không phải kiểu người chỉ biết dựa vào ba mẹ hoặc người lớn che chở.
Kỷ Khánh Lễ gật đầu, xem ra cũng hiểu nỗi băn khoăn của cô.
Đứng chốc lát rồi ông quay lại phòng đồ chơi tiếp tục chơi cùng Thập Thất, Kỷ Nhiễm đứng phía sau đột nhiên kêu: “Ba.”
Kỷ Khánh Lễ quay đầu nhìn sang cô.
Kỷ Nhiễm cười, giọng nói thoải mái: “Lần sau nếu ba nhớ Thập Thất thì cứ tới không cần mỗi lần đều nói đi ngang qua, con biết ba nhớ bé.”
Trên mặt Kỷ Khánh Lễ xuất hiện chút xấu hổ, sau đó ông vẫn nghiêm mặt gật đầu.
Khi quay người lại không nhịn được cười lên.
Hừ, đứa nhỏ này, không biết cho ba mình chút mặt mũi nào.
Buổi tối Thẩm Chấp về nhà, Kỷ Khánh Lễ vẫn đang ở đây, khó có khi ông được nghỉ ngơi, bây giờ chỉ lẻ loi một mình nên rõ ràng đã dùng hết thời gian rảnh để chơi với cháu ngoại.
Thế nên bố vợ con rể cùng uống mấy chén.
Hai người này chỉ vào năm mới mới uống hai ly, bây giờ cứ uống một ly rồi tiếp thêm ly nữa. Bởi vì Kỷ Nhiễm giúp Thập Thất tắm rửa nên ôm con lên lầu trước.
Thập Thất có cái bồn tắm đặc biệt lớn, bởi vì Kỷ Nhiễm sợ bé không thích tắm rửa nên mua rất nhiều đồ chơi để tắm, có cả vòi phun nước đặc biệt dành cho bảo bảo, còn có mấy thứ đồ chơi thả vào trong nước nữa.
Vậy mà dự đoán của cô sai lệch hoàn toàn, thằng nhóc này không những không ghét tắm rửa mà mỗi lần tắm rửa nếu muốn ôm bé ra ngoài bé sẽ thét chói tai lên.
Sau khi cô giúp bé xong, bảo mẫu giúp đỡ đưa khăn tắm qua, Kỷ Nhiễm ôm lấy bé, bé còn cầu xin: “Mẹ, còn muốn chơi, con muốn chơi nữa.”
Kỷ Nhiễm bác bỏ yêu cầu của bé, kết quả vừa thả người lên giường nhỏ liền bắt đầu lăn lộn.
Bé không phải đứa con quậy phá, tuy nhiên thỉnh thoảng vẫn làm ầm ĩ lên, Kỷ Nhiễm cầm quần áo yên lặng quỳ trên giường, chờ bé lăn lộn xong liền bình tĩnh hỏi: “Bây giờ mặc quần áo được chưa?”
Da bé rất trắng, dù đứng trong một đám trẻ con vẫn sẽ là người trắng tới phát sáng nhất.
Bây giờ không mặc quần áo cứ đứng trên giường, rõ ràng tứ chi nhỏ bé cơ mà cái bụng lại phình lên nhìn vô cùng đáng yêu.
Mỗi lần Kỷ Nhiễm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này, cho dù khi nãy còn đang muốn nổi cáu bây giờ ngọn lửa đã được dập tắt ngay lập tức, cô nói: “Tới đây, bảo bối của mẹ.”
Cậu bé cũng khôn khéo vô cùng, lập tức đi tới ôm cổ cô.
Trước khi sinh bé, thỉnh thoảng Kỷ Nhiễm nhìn thấy người ta miêu tả trên mạng sinh con nguy hiểm tới cỡ nào, thêm nữa những bệnh có thể dẫn tới cũng đã đủ dọa người, vậy mà cô không sợ hãi chút nào.
Nguyên nhân bởi vì cô thích Thập Thất, đứa con chảy trong người dòng máu của cô.
Chờ lúc cô dỗ dành Thập Thất xong đi xuống lầu mới phát hiện ra bây giờ Thẩm Chấp với Kỷ Khánh Lễ đã đi tới quầy bar dưới tầng hầm tiếp tục uống rượu, trong nhà Kỷ Nhiễm có tầng hầm, cô trang trí chỗ đó thành quầy bar để thể lỏng đôi chút.
Không ngờ hai người này uống tới bây giờ.
Cô vừa đi xuống đã nghe giọng nói có chút vỡ của Kỷ Khánh Lễ: “Nói thật, ba cảm thấy mẹ vợ con mới là người thông minh nhất.”
Thẩm Chấp ngồi đối diện nhếch mi không nói chuyện.
“Thật đó, mẹ vợ con là người phụ nữ thông minh nhất mà ba từng gặp qua, còn thông minh hơn so với Nhiễm Nhiễm nữa.” Kỷ Khánh Lễ nói câu này xong dường như cười khổ một tiếng, sau đó lấy ly rượu uống hết.
Cuối cùng ông còn nói: “Cho nên bà ấy mới ly hôn với ba, con xem bây giờ bà ấy một mình tự tại biết bao, có tiền tự chăm sóc mình.”
Kỷ Nhiễm đứng ở cửa nghe vậy không nhịn được nhăn mày.
Đối với chuyện Kỷ Khánh Lễ vô duyên vô cớ nhắc đến Bùi Uyển, Kỷ Nhiễm cảm thấy rất thần kì.
Rồi ông còn buồn bả nói: “Lại còn nhìn trẻ tuổi như vậy nữa chứ, không ít người muốn theo đuổi bà ấy.”
Kỷ Nhiễm che mặt lại, quả thật cô không nghĩ nhiều tới những câu chuyện tình yêu tuổi già như vậy, cho dù là ba mẹ ruột cô cũng không nghĩ tới, vì thế cô vội vàng xoay người lên lầu để lại chỗ này cho Thẩm Chấp.
Đại khái tới 10 giờ tối hai người mới từ tầng hầm đi lên, Kỷ Nhiễm vẫn ngồi chờ trong phòng khách nghe được động tĩnh lập tức đứng lên.
“Sao hai người uống nhiều vậy?” Kỷ Nhiễm đi qua, mùi rượu trên người hai người đủ hun say người khác.
Kỷ Khánh Lễ không phục khoát tay, không thèm để ý nói: “Nhiều chỗ nào, ba về đây.”
“Đã trễ vậy rồi.” Kỷ Nhiễm kinh ngạc nói, rồi cô nói tiếp: “Tối nay ba ở lại đây đi.”
Kỷ Khánh Lễ không chịu một hai muốn tài xế chở ông về, Kỷ Nhiễm muốn khuyên ông nhưng ông vẫn cố chấp muốn về, cuối cùng không còn biện pháp nào khác Kỷ Nhiễm chỉ đành kêu tài xế trong nhà chở ông về, đồng thời còn dặn dò nhớ kêu bảo mẫu trong nhà chăm sóc ông.
Chờ sau khi tiễn người đi, Kỷ Nhiễm mới quay lại chăm sóc một tên khác nữa.
“Sao uống nhiều với ba vậy.” Kỷ Nhiễm rót cho anh ly nước đá để anh tỉnh rượu một chút.
Thẩm Chấp bưng cốc nước, những viên đá bên trong đang từ từ chuyển động trong nước, anh hơi lắc một chút thì nước trong ly cũng lay động theo: “Nói chuyện vui vẻ nên uống hơi nhiều.”
Vui vẻ?
Kỷ Nhiễm bày tỏ vô cùng nghi ngờ.
Thẩm Chấp nở nụ cười, anh cúi người lại gần, nụ hôn rơi xuống môi Kỷ Nhiễm, nói nhỏ: “Thật ra ông nói cho anh nghe chuyện phiền não nho nhỏ của ông.”
Kỷ Nhiễm hơi cong mày lại, đại khái cũng đoán được cái phiền nào nho nhỏ ba cô nói là gì rồi.
Vì thế cô đưa tay đỡ Thẩm Chấp, bất đắc dĩ nói: “Anh đi tắm trước đi.”
“Không muốn biết cụ thể phiền não của ông là gì à?” Thẩm Chấp để cằm lên đầu cô, kiểu vẫn còn tỉnh nhưng hơi có mùi rượu, sự đáng yêu ngày thường khó nhìn thấy được.
Hóa ra lúc người đàn ông ba mươi tuổi uống say lại đáng yêu đến như vậy.
Thật sự Kỷ Nhiễm muốn đẩy anh đi tắm kết quả Thẩm Chấp nói tiếp: “Ba nói với anh kinh nghiệm duy nhất trong đời mà ông có thể truyền thụ cho anh đó chính là nhất định phải sinh một đứa con gái.”
“Đứa con gái giống Nhiễm Nhiễm vậy.”
“Bởi vì đó là kiêu ngạo lớn nhất của ông trong cuộc đời này, lớn nhất!”
Thẩm Chấp ôm cô nói câu đó xong, đột nhiên mũi Kỷ Nhiễm chua xót, nhiều năm qua cô thực sự vẫn luôn là sự kiêu ngạo của họ, đúng không.
Ngay lúc cảm xúc của cô đang lên men, hốc mắt đỏ lên, Thẩm Chấp khom lưng bế cô lên.
“Chúng ta sinh con gái nhé.”