Tôi Là Trùm Sau Màn

Thần xạ thủ Widowmaker


trước sau

Editor: Nguyetmai

NYC, nước Mỹ.

Đêm khuya, kim giờ trên tháp đồng hồ chỉ vào con số mười hai, tiếng chuông vang vọng trong đêm khuya thành phố.

Trên tháp đồng hồ, xung quanh tối om như mực.

Có thể thấp thoáng nghe thấy tiếng hạt mưa rơi "lộp bộp" trên thủy tinh.

"Tách!"

Amelie vạch nắp bật lửa ra, châm điếu thuốc trong tay, hít một hơi thật sâu.

Trong ánh lửa mơ hồ có thể thấy hình xăm bông hoa sặc sỡ như rắn độc trên cánh tay trần của cô.

Đốm lửa lan dần, sương khói dày đặc toát ra từ miệng, bàn tay của cô khẽ run rẩy.

Cảnh tượng này giống hệt như lúc trước. Nỗi đau đớn và tuyệt vọng ngay lúc này giống hệt năm năm trước, khi cô vừa rời khỏi anh trai.

Hôm đó cũng là một ngày trời mưa, họ chia tay nhau ở trạm xe buýt.

Khoảnh khắc ấy, cô rất muốn gọi tài xế dừng xe, muốn dùng sức gõ lên cửa sổ để khiến anh trai chú ý, muốn nhảy xuống xe chạy về phía anh.

Muốn xé rách tất cả những thứ ngăn cách giữa hai người.

Cô đắm chìm trong ảo tưởng của mình đến mức hô hấp dồn dập, đôi mắt đỏ ngầu, toàn thân run rẩy, cảm động khóc òa trong tưởng tượng của mình.

Sự thật là cô vẫn ngồi im một chỗ, lẳng lặng lướt qua người anh trai, nhìn anh càng ngày càng rời xa mình, càng ngày càng nhạt nhòa.

Sau đó là con đường không có lối về. Chính cô đã chọn con đường này, không có bất cứ đường lui.

Tiếng bước chân vang lên trong bóng đêm. Theo tiếng động càng ngày càng rõ ràng, một người dần dần xuất hiện, đèn đường xung quanh bắt đầu sáng lên.

Một người đàn ông râu quai nón bước đến từ nơi xa. Hắn ta còn xách một cặp văn kiện, đeo tai nghe trên đầu, dường như đang bước đi theo tiếng nhạc.

Sau khi người nọ xuất hiện, ánh mắt Amelie hiện lên nét buồn bã, tha thiết mong chờ hắn ta đừng đến gần.

Nhưng cô không còn sự lựa chọn nào khác. Đây là nhiệm vụ của cô.

Bởi vì cô là sát thủ!

Mà người đàn ông bên dưới là thầy của cô, trước kia đã từng là một sát thủ hàng đầu, bây giờ đã sống một cuộc đời yên bình. Chính ông ấy đã dạy các kỹ xảo giết người cho Amelie, để cô có thể trưởng thành như bây giờ.

Trước kia, họ vừa là thầy vừa là bạn, nhưng bây giờ…

Amelie chậm rãi cúi đầu, kề sát báng súng lạnh như băng, nhìn về phía người đàn ông xuyên qua kính ngắm bắn.

Thật ra thì với kỹ thuật của cô, căn bản là không cần ngắm bắn. Song đây là lời từ biệt cuối cùng của cô dành cho người thầy này.

"Pằng!"

Viên đạn xoay tròn bắn ra khỏi nòng súng, găm vào trán người đàn ông một cách chính xác khiến máu văng tung tóe.

Bởi vì có gắn ống giảm thanh nên tiếng súng rất nhỏ, không làm kinh động bất cứ kẻ nào.

Amelie lại nhìn thoáng qua người đàn ông đã ngã xuống đất thông qua thấu kính ngắm bắn, đôi môi khẽ run rẩy, sau đó móc di động ra khỏi túi, gọi một cú điện thoại.

"Tút, tút, tút."

Sau ba tiếng tút, bên kia nhấc máy, song lại không có tiếng nói nào vang lên.

"Nhiệm vụ đã hoàn thành, kích sát mục tiêu!"

"Widowmaker, làm tốt lắm…"

Còn chưa chờ bên kia nói xong thì Amelie đã nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó ôm Widow"s Kiss đặt xuống đất, bắt đầu tháo dỡ nó.

Chưa đầy hai phút sau, khẩu súng bắn tỉa có cấu tạo phức tạp này đã bị tháo ra thành một đống linh kiện, bỏ vào thùng đựng cello.

Làm xong việc này, cô nhanh chóng đứng dậy, đeo thùng cello lên rồi nhanh nhẹn leo xuống từ mặt tường gồ ghề bên ngoài tháp đồng hồ.

Thân hình của cô nhanh chóng hòa vào bóng tối.

Sau khi nhiệm vụ này kết thúc, Amelie lại có kỳ nghỉ một tháng. Song cô rất mờ mịt.

Cô không biết nên đi đâu, cũng không biết tương lai mình sẽ thế nào.

Sẽ bị người kế nghiệp bắn chết như thầy của cô chăng? Hoặc là phạm sai lầm trong quá trình làm nhiệm vụ rồi bị bắt? Hay là chết trong một xó xỉnh nào đó…

Hình như suy nghĩ của mình về tương lai luôn gắn liền với cái chết. Amelie không khỏi cười khổ.

Bởi vì cô là sát thủ!

Đang đi trên đường, cô bỗng cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Trực giác nhạy bén khiến cô cảm nhận được có kẻ đang nhìn lén mình.

Cô lập tức bước đi nhanh hơn, bắt đầu chạy nhanh.

"Pằng!"

Tiếng súng vang lên. Amelie quyết đoán lộn nhào về phía trước.

Phát súng này cực kỳ chuẩn, may mà Amelie phản ứng đủ nhanh né tránh điểm chí mạng, song cẳng chân của cô vẫn bị bắn trúng, xuất hiện vết thương lớn bằng trứng ngỗng.

Biết có sát thủ trong bóng tối, Amelie quyết đoán đặt thùng cello ra đằng trước, sau đó núp ở phía sau.

Cô có thể phán đoán vị trí của sát thủ thông qua hướng bắn của viên đạn, cho nên hành vi của cô nhất thời khiến sát thủ bị mất mục tiêu.

Giằng co trong im lặng.

Ngoài tiếng hạt mưa tí tách rơi trên mặt đất ra, xung quanh chỉ toàn là tĩnh mịch.

Thời gian trôi qua, đèn đường bắt đầu tắt dần vì không có tiếng động. Amelie biết cơ hội của mình đã đến.

Cô quyết đoán mở thùng cello ra, bắt đầu nhanh chóng lắp ráp súng bắn tỉa của mình.

"Pằng!" Tiếng súng lại vang lên, chẳng qua lần này không bắn về phía Amelie mà là cây cột dưới đèn đường.

Tiếng viên đạn va chạm vào kim loại khiến đèn đường xung quanh đều bị đánh thức thêm lần nữa.

Lần này, sát thủ trong bóng tối có thể thấy rõ Amelie đang lắp ráp súng bắn tỉa thông qua thấu kính ngắm bắn. Khóe miệng hắn ta hiện lên nụ cười dữ tợn, họng súng lập tức đổi hướng, nhắm về phía Amelie.

"Pằng!"

"Pằng!"

Tiếng súng đồng thời vang lên, hai viên đạn va chạm vào nhau trong không trung, vụn kim loại vỡ văng tứ tung.

"Hửm?" Thấy vậy, sát thủ không khỏi kinh hãi.

Đây là trùng hợp sao?

Sát thủ còn chưa kịp định thần thì bỗng nhớ lại rất nhiều câu chuyện ám sát truyền kỳ của cô gái được gọi là "Widowmaker" này.

Hắn ta lập tức nhắm ngay Amelie, đúng lúc đang định bóp cò súng thì một viên đạn nhanh chóng phóng to trong thấu kính ngắm bắn. Sau đó mọi thứ lại chìm vào bóng tối.

Một ngoài sáng, một trong tối, song Amelie vẫn có thể bắn chết gã sát thủ này một cách dễ dàng. Đây chính là kỹ thuật của cô, cũng là lý do khiến cô trở thành thần xạ thủ Widowmaker không thể vượt qua trong giới sát thủ.

Sau khi hạ gục sát thủ, Widowmaker xé quần áo của mình ra, nhanh chóng băng bó cẳng chân đang chảy máu, sau đó đứng dậy cắn răng chạy về phía trước.

Chạy được khoảng trăm mét, Amelie bỗng dừng bước. Bởi vì mất máu quá nhiều nên thể lực của cô bị giảm mạnh, căn bản không thể chạy tiếp được nữa.

Lúc này, di động của cô reo lên.

Amelie lấy di động ra khỏi túi áo, vung tay ném nó vào cống thoát nước.

Bởi vì cô biết lần ám sát này chắc chắn đã có kế hoạch từ trước. Mà kẻ biết tuyến đường ám sát và rút lui của cô chỉ có tổ chức.

Amelie hít sâu một hơi, đang định đi tiếp thì bỗng phát hiện một tòa nhà cách đó mười mấy mét lại có dấu hiệu "Phòng khám".

Cô nhìn cẳng chân vẫn liên tục chảy máu. Tuy rằng sẽ có nguy cơ bại
lộ, song cô lại không thể để ý được nhiều như thế. Cô lập tức kéo lê cái chân bị thương đi đến phòng khám.

"Rầm! Rầm! Rầm!"

Sau khi cô gõ cửa, cánh cửa được mở ra, xuất hiện trước mắt cô là một người đàn ông tóc quăn màu lam, đeo kính cận.

"Cô bị thương à?" Người đàn ông nhìn Amelie, vừa giật mình vì dung mạo tuyệt đẹp của cô, đồng thời còn chú ý thấy đùi phải của cô đang chảy máu.

Amelie gật đầu, mệt mỏi tựa vào khung cửa.

Thấy vậy, người đàn ông vội đỡ Amelie vào phòng, đồng thời đóng cửa lại.



"Í, vết thương của cô là do súng gây ra!"

Ánh mắt Amelie càng ngày càng lạnh khi nhìn người đàn ông đang xử lý vết thương.

"Cô… Cô yên tâm đi, tôi sẽ không nói cho người khác biết đâu." Người đàn ông vội cam đoan, sau đó vẻ mặt trở nên lo lắng: "Nhưng chân của cô chắc cũng bị tàn phế rồi…"

"Tôi biết. Sơ cứu vết thương, cầm máu cho tôi, sau đó tôi sẽ rời đi ngay!"

"Sẽ đau lắm đấy. Cô có muốn chơi game không?" Nói rồi, người đàn ông chỉ vào mũ thực tế ảo đặt trên bàn.

"Không cần!" Amelie lạnh lùng đáp.

"Tôi cảm thấy cô vẫn nên chơi game một chút đi. Chân cô có một lỗ thủng to bằng trứng gà, cần bỏ thêm chút…"

"Tôi đã nói là không cần!" Amelie lớn tiếng từ chối.

Cô là sát thủ nên vô cùng cảnh giác. Nếu chơi game vào ngay lúc này thì sự an toàn của bản thân không còn nằm trong tay cô nữa. Cô cũng không tin người đàn ông trước mắt mình, cho nên cô từ chối lời đề nghị này.

Sau nửa giờ băng bó sơ cứu, cuối cùng người đàn ông cũng xử lý xong vết thương của Amelie. Lúc này Amelie đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Chân cô vừa được sơ cứu xong, đừng dùng sức, không thì vết thương sẽ lại rách ra!"

Amelie không trả lời mà xoay người đi đến cửa phòng.

Bây giờ ở lại đây rất nguy hiểm. Súng bắn tỉa của cô cũng đang đặt ở bên ngoài, nhất định phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Cô bước đến trước cửa, đang định mở ra thì ngoài phòng bỗng có tiếng còi báo động vang lên.

Sắc mặt Amelie trầm xuống, quay đầu nhìn thoáng qua nam bác sĩ, sau đó nhanh chóng chạy vào phòng trong.

"Yên tâm, tôi sẽ không nói gì đâu!" Nam bác sĩ lại hứa hẹn.

Sau khi Amelie vào buồng trong, nam bác sĩ vội bước đến trước cửa, bấm nút dọn dẹp vệ sinh trên tường.

Thế là người máy dọn dẹp bắt đầu khởi động, nhanh chóng thanh lý sạch sẽ vết máu bên ngoài.

Một lát sau, tiếng gõ cửa vang lên. Nam bác sĩ giả vờ bình tĩnh mở cửa, thực tế tim đang đập thình thịch.

Cửa mở ra, bên ngoài là một người đàn ông trung niên hơi phát phì, vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc: "Bác sĩ Haier, vừa rồi cậu có nghe thấy tiếng súng không? Hoặc là cậu có thấy người lạ nào không?"

"Gì cơ? Tiếng súng á? Đã xảy ra chuyện gì à?" Haier kinh ngạc hỏi.

"Được rồi, không có gì đâu. Chúc cậu một buổi tối tốt lành!" Cảnh sát nói, nhưng không vào nhà lục soát. Bởi vì bây giờ ông ta còn mấy hộ gia đình chưa hỏi thăm.

Haier vội đóng cửa lại, sau đó quay về buồng trong, nhất thời phát hiện Amelie đang cầm dao găm trốn sau cửa.

"Họ đã đi rồi!" Haier bất đắc dĩ.

Trên thực tế anh ta cũng không biết tại sao mình lại quan tâm tới Amelie như thế. Nếu nhất định phải tìm ra một lý do thì có lẽ là vì cô quá xinh đẹp.

Ừm, đây chính là tài năng thiên bẩm đã được thiết lập sẵn từ lúc mới sinh ra.

"Cảm ơn!" Amelie thở hắt ra một hơi, sau đó nói.

"Đừng khách sáo. Tên tôi là Haier, tên cô là gì?" Haier nhếch miệng cười, giơ tay phải lên.

Nhưng Amelie vẫn không để ý tới anh ta mà chỉ lê từng bước đến sofa bên ngoài rồi ngồi xuống, nhíu chặt mày.

Haier lúng túng, vội đi theo cô, nhìn Amelie rồi lại nói: "Bên ngoài có rất nhiều cảnh sát đang khám xét. Tôi nghĩ tối nay cô phải nghỉ lại ở đây rồi."

Amelie vẫn không đáp lời mà tiếp tục im lặng.

"Đau lắm à? Có cần chơi game không? Có một game online mới được phát hành, vừa vào game thì cô sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa đâu."

Vẫn không trả lời.

Đối mặt với Amelie cực kỳ lạnh lùng, từ đầu đến cuối vẫn giữ im lặng, Haier muốn làm thân với cô cũng cảm thấy uể oải.

"Đưa mũ thực tế ảo cho tôi!" Lúc này, Amelie nói.

"OK!" Nghe thấy Amelie nói vậy, Haier không khỏi lộ ra nụ cười, sau đó cầm lấy mũ thực tế ảo trên bàn đưa cho Amelie.

"Tôi liên kết với máy tính cho cô nhé, nhớ chọn game Chinh Chiến Online đấy. Đó chính là trò chơi thực tế ảo được mong chờ nhất hiện giờ."

Amelie không để ý tới lời nói của Haier, lập tức đội mũ thực tế ảo lên. Giao diện lập tức xuất hiện trước mắt cô.

Rất rõ ràng, bác sĩ Haier là kẻ cuồng chơi game. Giao diện ảo xuất hiện đầy icon trò chơi, cùng với mấy phần mềm trò chơi đặc thù không thể nói rõ.

Nhìn lướt qua đống icon, Amelie nhìn chằm chằm vào Chinh Chiến Online.

Thật ra thì chơi trò chơi nào cũng không quan trọng, nhưng nếu Haier đã đề cử mãnh liệt như thế thì cứ thử xem sao.

Vì thế, cô bấm vào icon Chinh Chiến Online.

Có thể nói hoàn toàn nhờ một lần trùng hợp mà thần xạ thủ Widowmaker đã bước lên con đường trở thành Thần Săn Bắn trong tương lai.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện