" điện thoại m nè " thằng anh họ đưa điện thoại được sạc đầy pin cho tôi
" ừm cảm ơn "
" m có biết tên bọn họ không? "
" để chi? "
" t muốn giúp ích cho m, nhìn m như vậy t cũng đau dùm "
" t không biết họ tên t chỉ biết người cầm đầu tên Ngọc, nhưng m đừng dính vào bọn họ là giang hồ đó "
" haiz, t kêu m đi học võ với t đi không chịu, để ra nông nỗi này "
" t đâu có thời gian, thời gian học rồi bán tiếp Má m còn không có "
" haiz "
" về đi học thêm nhà cô An đi m, t ở ên được "
" ừm vậy t về có gì điện t "
" ừ "
Cứ thế một tuần trôi qua, tôi vẫn ẩn trốn trong bệnh viện kính đáo, không ai biết tôi đang trốn nơi nào, các mạng xã hội tôi chỉ lướt mà không rep tin nhắn dù chỉ một tin, tắt hết thông báo mess và zalo, ngày ngày chấm đỏ càng hiện lên nhiều hơn hơn tận 99+ bên zalo, có thể là thông báo thời gian nhập học hoặc rủ tôi chơi game gì đó hoặc hẹn đi cafe.
" alo con khoẻ hơn chưa? "
" dạ con khỏe hơn rồi "
" mẹ xin lỗi con, mẹ không về được rồi bên cty đang xảy ra chuyện, nếu mẹ về ba biết sẽ làm ầm lên, tha lỗi cho mẹ nha "
" a dạ con không sao "
*tút*
Cuộc gọi kết thúc, tôi ngồi dựa lưng vào gối rồi khóc nấc lên, tự trách bame mình vì tiền mà bỏ tôi lại, cũng tự trách tôi không chịu đi theo bame và em gái, cảm xúc hỗn loạn này thật khó để diễn tả.
...
" ê cô An muốn gặp m " thằng anh họ đứng trước cửa nói vào
" không được, t bị như vậy tốt nhất là không nên gặp...!"
" nhưng mà...!"
" đừng nói cô ấy t ở đây...!"
*cạch*
" sao Anh lại không nói cho An biết vậy!? " cô ấy mở cửa hét vào
Tôi bất ngờ, né tránh ánh mắt cô ấy, cô ấy bước lại tiếng khóc từ từ lớn hơn.
" *hức* An xin lỗi, An sai rồi *hức hức* đừng giận An mà *hức* " cô ấy khuỵu gối bên giường
" An, không phải lỗi của An, mau đứng lên đi, Anh sai rồi ngoan nha đứng lên ôm Anh nè " tôi cố gắng bước xuống khuỵu nắm vai cô
" An xin lỗi, An không biết gì mà hiểu lầm Anh rồi, An thật sự xin lỗi *hức* "
" a không không sao đâu, mau đứng lên đi ở dưới dơ lắm, đứng lên nha "
" chúng ta quay lại nha, An nhớ Anh lắm " cô ấy ngã vào lòng tôi một cách nhẹ nhàng
" vâng, em cũng nhớ An nhiều lắm " nước mắt tôi rơi xuống vì hạnh phúc
Cô ấy đòi ở lại chăm sóc tôi, Má tôi cũng đành chịu vì cô đã biết rồi, còn chị Linh chắc chưa biết đâu nhỉ?.
*CẠCH*
"