Một ngày đi chơi vui vẻ và mệt mỏi, ai cũng về nhà nấy mà nằm lì trên chiếc giường thân yêu.
Tôi vẫn cầm cự được, mẹ tôi và cô An thì đã ngủ chiều rồi, tôi cầm mớ đồ bỏ vào máy giặt rồi giặt, sẵn tiện chạy lại công viên mua chút đồ ăn về cho cả 3 cùng ăn, xong xuôi tôi lựa những tấm ảnh đẹp nhất rồi tag mọi người vào, nhìn lượt tương tác mà thấy tham, có lẽ vì mọi người quá đẹp.
Cơ thể cảm nhận được sự mệt mỏi nhưng tôi vẫn cố chịu đựng, bày đồ ăn ra đĩa rồi đợi cả 3 cùng ăn tối.
Cho dù mệt mỏi thế nào nhưng tôi lại không muốn thể hiện ra bởi vì cái tính tôi không muốn làm người khác lo lắng.
Ngồi nhìn mấy món đồ ăn tôi mua bên ngoài, suy nghĩ tích cực về mẹ và người mình yêu, cả gia đình hạnh phúc cười đùa vui vẻ với nhau, à nhắc mới nhớ ba tôi dạo này không thấy hỏi thăm tôi qua tin nhắn nữa nhỉ.
Nằm dài trên bàn bấm điện thoại mà tôi ngủ quên khi nào không hay, tôi được đánh giấc bởi mẹ tôi, mở mắt ra cảm thấy chóng mặt và đứng không nổi.
" hửm con sao lại ngủ gục ở đây vậy? Sao không vào phòng ngủ? " mẹ tôi sờ trán tôi
" a dạ con ngủ quên xíu à không sao đâu! "
" a con nóng quá, để mẹ mua thuốc cho con uống, chờ mẹ xíu về liền " mẹ tôi cảm nhận tôi nóng, liền dọt đi mua thuốc
Vào phút này tôi cảm nhận được cái lạnh truyền tới và sự nóng bứt trong cơ thể, đôi mắt như muốn đóng sập lại, tôi cố gắng đi từ từ vào phòng nơi cô An vẫn còn đang ngủ say, tôi nằm xuống từ từ, mặt nhìn mặt, tôi nhìn khuôn mặt cô ấy từ tốn lướt từ trên đỉnh đầu xuống càm, đẹp không một chút tì vết, tôi không ngờ tôi lại được cô ấy thích như vậy, trong lòng cảm thấy rất vui sướng vì được ở gần cô ấy.
Nằm đó mà nhìn, tôi ngủ gục lúc nào không hay, ngủ được một chút thì bị đánh thức bởi cô An.
" Anh.
.
Anh dậy đi, ăn cháo rồi uống thuốc nè " cô ấy bưng cái khay nhỏ để bên bàn
" ưm.
.
dạ " tôi cố gắng ngồi dậy dù có mệt mỏi đến đâu, không làm lộ liễu sợ cô ấy buồn
" a ăn ngoan nha, sao lại để bệnh như vậy rồi "
" An ăn cơm tối.
.
chưa? " tôi nuốt chút cháo cô ấy đút cho tôi
" An ăn rồi, sao Anh không nói An biết hả, biết An lo lắm không? " chân mày cô ấy nhíu lại
" em xin lỗi bởi vì em không muốn An lo lắng cho em "
" không phải chúng ta là người yêu nhau sao, lo lắng cũng là một điều nhỏ trong tình yêu thôi mà, sao Anh không nói cho An.
.
biết vậy? " cô ấy