Ngày hôm sau tới nhanh, tôi vẫn ngồi đó nhìn mẹ mà không chợp mắt từ hôm qua tới giờ.
Cô An thì ngủ gục ở kế bên tôi, còn má tôi thì gục bên ghế sofa, tôi cảm thấy có chút chóng mặt, định kiếm nước uống, cố gắng đứng lên thì một màng đen che hai con mắt tôi lại, chân bước một bước thì bị vướng chân ghế mà ngã xuống sàn rồi từ đó tôi không còn biết chuyện gì nữa.
...
Mơ mơ màng màng nghe đâu đó có người cần gặp tôi, cố gắng mở mắt lên thứ duy nhất ập vào mắt tôi là chai nước biển được treo trên cao truyền xuống.
" xin lỗi, vậy khi nào cô bé tỉnh dậy hãy báo cho tôi nhé, chúng tôi còn điều tra rõ hơn về vụ tai nạn này "
" cảm ơn anh làm phiền anh rồi "
" vâng chào chị tôi đi "
Cảm thấy cơ thể vẫn không thể khoẻ đi phần nào, tay chống giường ngồi dậy từ từ, bên ngoài cô An đi vào trách mắng tôi.
" từ từ đã nào, Anh còn chưa khỏe cơ mà " cô ấy đỡ lưng tôi rồi lấy gối kê sau lưng
" em muốn qua mẹ "
" a em còn chưa hết bệnh mà, đợi ở đây An mua cháo cho em nhé "
" em muốn gặp mẹ ngay bây giờ "
" không được, đợi em khoẻ lên An mới cho đi "
*cạch*
" má bưng cháo tới đây, Anh thức rồi thì ăn mau kẻo nguội "
" *hic* em..em muốn gặp mẹ ngay bây giờ *hic* "
" ngoan nào, em khoẻ lên rồi em muốn làm gì cũng được nhé " Cô ấy ôm mặt tôi rồi vệt đi những giọt nước mắt đang chảy dài trên má
" thôi ngoan, khoẻ lên con muốn làm gì cũng được hết, nào mau ăn cháo rồi uống thuốc cho hết bệnh nhé "
"...!"
" nghe lời má và An nha, nè a đi "
Tôi không nói gì mà ăn, ăn cho hết tô cháo rồi uống thuốc, không biết sau khi tôi uống thuốc lại buồn ngủ rồi, hm như vậy cũng tốt ngủ để bớt lo lắng ngủ để cơ thể khoẻ hơn.
...
" tôi đã nói là vợ tôi cô ấy không có có cố ý? Sao các anh dai quá vậy? "
" tôi chỉ là mất hướng lái xíu thôi mà " nhìn cái mặt bà ta kia kìa gian dối làm sao hơ nhìn thật muốn nôn
" vậy sao lúc đó hai người lại bỏ trốn? "
" thì thì lúc đó chúng tôi hoảng loạn quá nên sợ hãi mà..mà...!"
"...mà trốn đi? " tôi nhìn bọn họ bằng ánh mắt khinh bỉ
" ừ cho là vậy đi " nhìn gương mặt bà ta đổ mồ hôi hột kìa tôi muốn