"Ôi chao, nước đổ lênh láng thế này là sao?"
Dì Thông tặc lưỡi, dùng khăn lau khô nước trà đọng trên sàn: "Hai mẹ con lại cãi nhau đấy à? Hay là con chịu thiệt nhường nó một chút đi, nói gì thì hồi dì vừa vào làm mẹ con chỉ mới mười chín tuổi, cũng cứng đầu không khác gì con.
Có khác ở chỗ con nhỏ đó không dám cãi lời ông bà ngoại con." Dì Thông lắc đầu, kỷ niệm xưa trôi về.
Dĩ Lâm không chú ý đến lời dì Thông khuyên.
Anh đặt tay lên mặt ngoài tách trà đã nguội lạnh từ lúc nào, buộc miệng hỏi: "Phương đâu rồi dì?"
"Nó đi siêu thị nguyên liệu về nấu cơm chiều rồi con."
Ngón tay mảnh khảnh trỏ về phía trước, lướt qua từng mặt hàng trên kệ bánh kẹo, cuối cùng dừng trước túi kẹo hình quả chanh xanh mướt.
Tầm Phương mỉm cười đắc chí, thích thú cho hai gói kẹo vào giỏ hàng.
Dựa theo danh sách dì Thông đưa, cô rẽ hướng đến quầy hải sản, chọn ra hai khay tôm tươi ngon nhất.
Trong lúc cô đang mải mê chọn nguyên liệu, chợt lon nước giải khát có vỏ ngoài bằng nhôm lạnh toát chạm vào má trái.
Cô giật mình, ngay lập tức cơn lạnh buốt lan ra vùng da nhỏ.
Tầm Phương chau mày khó chịu, cho đến khi nhìn thấy người trêu chọc là ai, mọi lời nói thay thành nụ cười bất lực.
"Anh đó, đâu còn là con nít nữa đâu mà chơi cái trò quái đản này hả? Lần sau ăn chửi thì trách tại sao em ác nhé."
Đồng Song nép sát vào cô, hai tay cầm hai lon nước giải khát, lắc đầu nguầy nguậy.
"Em không ác, em chửi hay như hát.
Lỗ tai này nguyện nghe em chửi cả đời.
Ngay cả tấm thân anh cũng cho em nốt.
Dùng miễn phí cả đời."
Tầm Phương nghiêm túc lựa hải sản, một cái liếc mắt cũng chẳng buồn cho anh.
Cô dửng dưng nói: "Em không khỏe tới mức chửi ai đó cả đời đâu, anh thích thế thì tìm người khác đi."
Cô thu nạp ba khay mực vào hậu cung giỏ hàng đa dạng, sau đấy rảo bước một vòng khu vực rau củ, Đồng Song lẽo đẽo theo sau.
Hình ảnh cô gái trẻ bận bịu chọn rau củ và chàng trai ăn mặc bảnh bao cầm theo hai lon nước rơi vào mắt mọi người xung quanh lại trở thành đôi vợ chồng son cùng nhau đi siêu thị.
"Tối ngày mốt em có rảnh không?"
"Không rảnh." Tầm Phương từ chối ngay.
Thời gian gần đây cô phải làm tròn trách nhiệm ở lại nhà Dĩ Lâm, đây không chỉ là lời nhờ vả, mà còn là công việc, trách nhiệm của cô.
Lần xin vắng mặt ra ngoài ăn cơm cùng Đồng Song đã làm cô thấy khó xử.
Sau lần đấy, Tầm Phương đã hạ quyết tâm không rời khỏi nơi làm việc, cho đến khi ông ngoại Lâm trở về.
Cô xoay người, chuẩn bị cho hai quả bí vào xe đẩy thì phát hiện người cầm lái đã đổi sang Đồng Song.
Thấy cô ngẩn người, anh thúc giục.
"Bỏ vào đi em!"
Tầm Phương ậm à ậm ừ rồi chẳng nói gì.
Đồng Song vừa giúp cô đẩy xe vừa giải thích.
"Tối ngày mốt nhà anh có mở buổi tiệc nhỏ không mời người ngoài, nếu hôm đó em rảnh thì dắt bé Nhân theo nhé, mẹ anh cứ nhắc em ấy mãi."
Đồng Song nhắc đến mẹ làm Tầm Phương nhớ đến tình cảnh mấy tiếng trước tại nhà Dĩ Lâm.
Dù muốn hay không cô vẫn thừa nhận sự thật rằng cả hai là anh em ruột, vậy nhưng, những uẩn khúc trong mối quan hệ của gia đình họ mới là điều làm Tầm Phương nảy sinh lòng tò mò.
Tuy vậy, cô vẫn lựa chọn im lặng, vờ như không biết gì.
Tầm Phương thắc mắc:
"Em thấy bác gái tốt bụng thật đó, bác ấy có từng la mắng anh lần nào chưa?"
Đồng Song nghĩ rồi lại nghĩ, đến cùng cho ra đáp án: "Chưa từng, tính từ lúc anh có trí nhớ thì là vậy.
Chỉ có cha là người mắng anh thôi."
"À..." Tầm Phương gượng cười: "Vì anh ngoan đấy, nếu anh hư hỏng thì