Đã quá nửa đêm, vạn vật bên ngoài cửa sổ phủ sương lạnh thoáng dư vị của bóng đêm cô liêu, u tịch.
Cửa lớn mở toang, rèm che lay động, phấp phới trong gió đêm, thổi qua phiến lá cọ vào nhau phát ra âm thanh xào xạc.
Dĩ Lâm nằm dài trên chiếc ghế bố ngoài ban công, mắt mở thao láo nhìn vì sao nhỏ duy nhất le lói trên màn trời, duy trì tư thế nằm ngửa suốt hai giờ đồng hồ.
Mãi cho đến khi dáng người thấp bé hơi gù dần hiện rõ trong tầm mắt, anh xoay người chống tay từ từ ngồi dậy, nhìn thẳng vào gương mặt người kia.
"Dì!" Dĩ Lâm mím chặt môi, đượm vẻ u buồn.
Dì Thông rơm rớm nước mắt, bàn tay nhăn nheo siết chặt thứ gì đó, bà há miệng cất tiếng run rẩy, lo âu.
"Ban dầu dì không hiểu tại sao con lại làm vậy, cho tới tận hôm nay dì vẫn không hiểu." Bà chìa điện thoại vừa được lấy về từ tiệm sửa chữa và thẻ SIM mới tinh ra phía trước, mặt đầy hy vọng.
"Nhưng dì luôn tin con."
Hai bên miệng Dĩ Lâm kéo cao miễn cưỡng xem đó là nụ cười, anh vươn tay nhận lấy điện thoại và SIM, chân thành nhìn dì Thông.
"Dì không sợ con sẽ làm chuyện xấu sao?"
"Làm sao dì sợ con được.
Dì nuôi con từ lúc con chỉ bé bằng từng này." Tay bà hạ thấp dừng trước hông mình.
"Tính nết con ra sao chẳng lẽ dì không hiểu.
Mẹ con cũng vậy, nó không phải người xấu, chỉ là có thành kiến với con thôi."
Dĩ Lâm tựa lưng lên lan can, để gió đêm thổi tung mái tóc.
Anh ngồi hướng ngược sáng, dì Thông chỉ có thể nhìn thấy nửa gương mặt nhờ ánh đèn lù mù từ ban công nhà bên cạnh hắt lên.
Anh cúi đầu, cẩn thận tách thẻ SIM khỏi khung nhựa, tỏ ra không hề quan tâm.
"Thành kiến phải lớn đến mức nào mới có thể dung túng cho thủ phạm giết người chứ? Thay vì nói mẹ con lương thiện, dì cứ nói bà ấy thiếu não đi."
Dì Thông không hiểu Dĩ Lâm muốn ám chỉ điều gì, song song đó, dì vẫn luôn muốn tìm cơ hội hỏi cho ra lẽ sự tình ngày định mệnh kia và quyết định hôm nay của anh.
Vậy nhưng, khi đứng trước Dĩ Lâm như lúc này, mọi câu hỏi dì cất công sắp xếp trong đầu như sương mù bay theo gió lớn.
Đến cuối cùng, việc dì có thể làm là âm thầm quan tâm, tin tưởng.
"Con đã nói vậy rồi thì dì không còn gì để nói hết.
Thôi, dì về phòng ngủ đây!"
Sau khi dì Thông ra khỏi phòng, Dĩ Lâm đặt điện thoại lên bụng mình, nằm thẳng, hai tay để sau gáy, liên tưởng đến biểu cảm của người sẽ nhận được tin nhắn sắp gửi đến.
Đối với người ngoài, có lẽ nửa năm là thời gian đủ dài để quên đi điều gì đó, nhưng đối với anh nửa năm chỉ sánh bằng năm phút trước, mọi thứ vẫn vẹn nguyên như lúc ban đầu.
Thậm chí, mỗi đêm trước khi ngủ tiếng cười man rợ của ông ta và âm thanh va chạm kinh hoàng chồng chéo lên nhau, đạp đổ linh hồn anh trong cả giấc mơ.
Những lần như thế đều khắc lên tâm trí anh vết gạch dài, đánh dấu một ngày tra tấn sắp sửa bắt đầu, cứ như vậy, Dĩ Lâm đã ở nơi này, trải qua 180 ngày gian nan, giày xéo.
Biết bao lần anh tự thuyết phục chính mình hãy quên đi, chỉ cần lãng quên, bản thân anh có thể làm lại từ đầu, sống cuộc đời vô lo vô nghĩ.
Vậy mà, những lúc anh có suy nghĩ sẵn sàng từ bỏ, cuộc đối thoại kia lại ùa về, dệt lên bức tranh xưa cũ, tô thêm