Khi cô đứng trước cửa lớn của căn nhà vừa hay trông thấy Dĩ Lâm đang đứng nơi đó, anh khoanh tay trước ngực, nửa người trên tựa lên khung cửa gỗ nâu đỏ.
Cô bước đến trước mặt Dĩ Lâm, thấp giọng hỏi: "Anh đứng ở đây làm gì vậy?"
"Anh đứng ở đây ngắm cảnh, hôm nay trời đẹp thật đấy."
Tầm Phương mù mịt trước câu trả lời kỳ quái của Dĩ Lâm, cô ngửa đầu nhìn bầu trời xanh ngắt không một gợn mây, mặt trời giữa trưa phát ra ánh sáng lóa mắt.
"Không bao lâu nữa là anh được nhìn thấy thôi.
Sao nào, có thấy vui không?"
Dĩ Lâm trầm ngâm, chẳng biết anh đang nghĩ đến điều gì mà mặt mày ủ rũ.
Thấy anh buồn rầu, cô không tiếp tục chủ đề đó nữa, bèn lảng sang chuyện khác: "Xem ra hai mẹ con anh làm lành rồi đúng chứ?"
Khỏi phải bàn, tâm trạng vốn như chó gặm của Dĩ Lâm chỉ vì chủ đề mới của Tầm Phương tan tành không còn mảnh nguyên vẹn.
"Ờ, mẹ nói không con dỗi nữa, nói từ đây về sau vẽ chăm sóc đứa con này thật cẩn thận." Dĩ nhiên, anh biết trong mười câu mẹ nói với mình chẳng có nửa lời thật lòng.
Nhưng Tầm Phương thì khác, vốn dĩ ban đầu không hề nhận ra mối quan hệ như chó với mèo của hai mẹ con anh chẳng phải ngày một ngày hai, cô chỉ cho rằng đó là lần giận dỗi đơn giản như các cặp mẹ con khác trên thế giới.
Vì thế, hư tình giả ý bà trao cho Dĩ Lâm biến chất thành thật lòng thật dạ trong mắt Tầm Phương.
Cô hớn hở:
"Vậy thì tốt quá rồi còn gì, hai người là mẹ con, là người một nhà mà giận nhau mãi không hay."
"Phương à! Người một nhà là sống chung dưới một mái nhà." Nói như vậy, Tầm Phương nghiễm nhiên trở thành người một nhà của Dĩ Lâm.
"Rồi, anh nói gì cũng đúng." Chỉ trách hôm nay Tầm Phương ngốc đến đáng giận, hoặc có lẽ toàn bộ trí khôn dự trữ trong ngày đã mang ra sử dụng trong cuộc đối thoại với bà Nhã Trúc, nên Tầm Phương đứng trước mặt anh là phiên bản hết sức ngờ nghệch.
Cô sờ má mình, thúc giục: "Vào nhà thôi, đứng ngoài này thêm chút nữa thì hai đứa mình sẽ thành bò một nắng đó."
Dĩ Lâm cắn móng tay, ngập ngừng: "Ngày mai, Phương đi với tôi nhé! Đi một mình tôi sợ lắm ấy!" Đi ở đây chính là đến bệnh viện kiểm tra.
Tầm Phương phớt lờ lời đề nghị vô căn cứ kia, vì dù cô có đi theo cũng chẳng giúp được gì.
Hai người đứng trước cửa nhà một lôi lôi kéo kéo, một vùng vằng nài nỉ, tạo ra cảnh tượng hiếm thấy khó coi.
"Đồng ý đi Phương, đồng ý đi!"
"Không là không.
Bớt làm chuyện dư thừa." Tầm Phương lên cao giọng.
Dĩ Lâm nắm cổ tay cô vẫy vùng, uốn éo đủ kiểu.
Cơ hồ sắp kéo đứt cả cánh tay Tầm Phương ra khỏi cơ thể.
Cô nghiêng đầu, liếc mắt nhìn bộ mặt nhởn nhơ không biết mình sai kia, lòng thầm mắng nhiếc kẻ vô sỉ này trăm ngàn lần.
"Buông tay ra!"
"Không buông." Dĩ Lâm dẩu môi.
"Buông ra, ngày mai tôi đi với anh."
"Thật à?" Anh đứng nghiêm, reo lên thích thú.
"Thật." Cô vô cảm đáp.
"Không tin, móc ngoéo đi!"
Tầm Phương phì cười, giơ ngón út bé tí của mình móc vào ngón út anh.
Chính lúc cô nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc, nào ngờ nghe Dĩ Lâm nói.
"Ai nuốt lời ải chỉa suốt đời."
Tầm Phương: "..."
Thế là dưới sự thúc giục của dì Thông, kỳ vọng của Thanh Vân và ép buộc của Dĩ Lâm, Tầm Phương thất tha thất thểu ra khỏi nhà với bộ mặt không thể chán đời hơn.
Đừng nghĩ cô quân tử giữ lời, dăm ba trò chơi trẻ con đó Tầm Phương chả sợ, cô chỉ sợ mình ải chỉa suốt đời thôi.
Nhìn qua tên đầu xỏ mặt mày tươi rói như mồng một tết kia, Tầm Phương tự thấy bản thân như đêm ba mươi, vô cùng đen đủi.
Đúng như những gì cô nghĩ, mọi thứ đã có mẹ Dĩ Lâm lo, từ tiền viện phí đến đồ ăn thức uống bà đều chuẩn bị chu đáo, nhiệm vụ của Tầm Phương chỉ có ở bên và giữ im lặng.
Kết quả xét nghiệm và đánh giá chất lượng mô hiến tặng vô cùng tốt, cuộc phẫu thuật của anh được ấn định vào thứ Sáu tuần sau.
Vì để tiện cho