Xe máy dừng trước cổng ngôi nhà hai tầng lầu, không quá lớn cũng không quá nhỏ, nơi đây cách khá xa trung tâm thành phố, phải đi hai giờ mới đến nơi.
Ngôi nhà phủ sơn màu xanh dương nhạt, lối vào trồng đầy hoa hồng trắng, nhìn từ xa ngôi nhà như bầu trời thu nhỏ và những đám mây hoa hồng bồng bênh khiêu vũ trước gió.
Trái ngược với nét tươi sáng bên ngoài, bên trong ngôi nhà bao trùm bầu không khí căng thẳng, bi thương ngộp thở.
Ông cụ đã gần bảy mươi, mặc trên người bộ đồ thể thao đen tuyền ngồi ngay ngắn trên ghế sofa đối diện cửa ra vào.
Từ xa Tầm Phương đã nhận ra sự tồn tại của ông, cô âm thầm đánh giá người đàn ông lớn tuổi trước mặt, tuy đã già, song trong ông toát ra vẻ kiên cường, chính trực mà ít thanh niên trai tráng nào có được.
Thấy Thanh Vân gật đầu chào ông cụ, Tầm Phương lập tức hiểu ra thân phận ông.
Cô nghe Thanh Vân nói:
"Thưa ông chủ! Đây là người bạn mà cháu đã nhắc đến, cô ấy tên Phương, từng là sinh viên y nhưng vì một số lý do nên tạm bảo lưu kết quả học tập."
Tầm Phương mím môi, không ngờ vì giúp mình Thanh Vân có thể nói dối trắng trợn đến thế.
"Mau ngồi đi!"
"Dạ!"
Tầm Phương bị động được Thanh Vân kéo ngồi xuống, cô ấy mỉm cười chuyên nghiệp khom lưng thưa chuyện cùng ông cụ.
Tầm Phương nhìn chằm chằm cô bạn thường ngày chỉ biết làm nũng và bông đùa khi làm việc như trở thành con người khác.
Đối với sự thay đổi chóng mặt của Thanh Vân, Tầm Phương chưa thích ứng kịp.
Thanh Vân thưa chuyện cùng ông cụ đôi ba câu rồi lặng lẽ rời đi.
Phòng khách lộng gió chỉ còn mình Tầm Phương và ông cụ, cô bị khí thế to lớn của ông kìm hãm, tay chân luống cuống không biết để đâu cho đúng, sống lưng cứng đờ, cổ họng như nhét viên đá, lời nói ra không năm thì ba câu vụng về.
Nghe câu hỏi của ông, Tầm Phương đáp trả: "Công việc này đối với cháu khá lạ lẫm, vì đây là lần đầu cháu làm, khó tránh khỏi sai sót.
Nếu từ nãy đến giờ cháu nói gì đó khiến ông không hài lòng, xin ông niệm tình cháu còn non người trẻ dạ bỏ qua."
Thật thà trong vài trường hợp sẽ gây bất lợi cho bản thân, Tầm Phương biết điều đó và không muốn lừa dối ông cụ.
Không biết chính là không biết, chẳng có gì phải xấu hổ cả.
Thái độ nghiêm túc kèm theo lời nói thật tâm của Tầm Phương khiến ông cụ hài lòng.
Ông không thuê một cô bác sĩ hay một diễn viên vờ như thành thạo, người ông thuê là kẻ thật thà, chính trực, người có đủ kiên nhẫn chăm sóc đứa cháu ông yêu thương.
Xét về khía cạnh này, Tầm Phương đạt điểm tối đa.
Một giờ sau.
Tầm Phương ngây ngốc ngồi ngoài phòng khách một giờ, thời gian trôi chậm như rùa bò làm người quen việc vận động như Tầm Phương bực bội, cô thưởng thức tranh vẽ được treo trên tường, đếm từng cánh hoa trong lọ.
Việc nhàm chán đó lặp đi lặp lại sáu lần, những tưởng sẽ mãi không có hồi kết thì cô bạn Thanh Vân xuất hiện đưa Tầm Phương lên lầu hai.
Theo lời bạn mình nói: Tầng hai là thế giới thuộc về cậu chủ.
Sau khi bị tai nạn, hầu như cậu ấy đều ở trong phòng, ngay cả ăn cơm cũng không ra ngoài.
Tự cô lập mình với những người xung quanh.
Cùng kiểu bố trí, màu sắc, tầng hai lại mang đến cảm giác nặng nề, bức bối.
Từ những bước chân đầu tiên, Tầm Phương đã có thể cảm nhận được tầng tầng lớp lớp cảm xúc không tên len lỏi ẩn tàng trong mỗi ngóc ngách, trái ngược tầng một rực rỡ.
Cô theo Thanh Vân bước vào căn phòng thứ hai.
Bên trong rất tối, vài tia sáng lọt qua khe hở sắc nhọn như lưỡi