Nhìn chằm chằm ——
Động tác Úc Quân Sách cố chết nhìn chằm bụng Khương Tri Ngôn làm người bị nhìn chằm chằm có chút sa mạc lời.
Khương Tri Ngôn: “Cậu đã nhìn được cỡ 10 phút rồi đó, nhìn ra cái gì hả?”
Bụng mới vừa hơn hai tháng một chút đương nhiên là chẳng nhìn ra cái gì rồi, chỉ là Úc Quân Sách thế mà lại nghiêm túc gật đầu.
“Em thấy được đồng bọn tốt tương lai của em!”
Nói xong rồi anh ta liền thu hồi tắm mắt lắc đầu buồn rầu thở dài, “Mấy đứa cháu ơi, cũng là vất vả tụi con, dính phải người cha như anh của chú, nếu về sau anh ấy có dữ với mấy đứa thì nhớ rõ tìm mẹ tụi con đó.
”
“Cũng chỉ chị ấy có thể trị được ba tụi con chút thôi.
”
Khương Tri Ngôn:……
“Nam Diễn anh về rồi hả?”
“Anh!”
Úc Quân Sách nháy mắt ngồi nghiêm chỉnh, “Em với chị Tri Ngôn đang tán gẫu nè, anh……”
Anh ta vừa nói chuyện vừa treo lên nụ cười lấy lòng xoay người qua, sau đó liền thấy được không có bóng người nào sau lưng mình với quản gia Lâm đang nghẹn cười ở một bên.
“Chị Tri Ngôn……” Nụ cười của Úc Quân Sách sập xuống, “Chị đã rất dễ dàng mà mất đi em rồi đó.
”
“Xin lỗi xin lỗi.
” Khương Tri Ngôn ngoài miệng nói xin lỗi nhưng trên thực tế mặt lại mang theo ý cười không che giấu được.
Úc Quân Sách cũng không có khả năng so đo gì với cô, chỉ bèn dời mắt đi rồi lại chuyển đến trên bản vẽ trước mặt, trên đó là bản thiết kế âu phục cho phù rể, “Chính là nó, em mặc cái gì cũng đẹp!”
Khương Tri Ngôn đảo mắt qua bản vẽ kia, “Được rồi, đến lúc đó cậu với Hàn Dật và bác sĩ Tạ bọn họ là phù rể, Hạ Hạ là phù dâu, các cậu đừng có mắc lỗi đó.
”
Bạn của Khương Tri Ngôn với Úc Nam Diễn đều không nhiều lắm, hơn nữa hôn lễ bọn họ cũng không tính làm lớn, à, làm lớn ở chỗ này là chỉ không mời mấy cái vị bạn bè thân thích lung tung rối loạn có lẽ một năm cũng không gặp mặt được một lần kia.
Tính đâu ra đấy, trưởng bối có bốn người, ba phù rể với một phù dâu này, chú Lâm, Joy và vân vân cộng lên hết cũng chỉ chừng hơn hai mươi người.
Tuy số lượng phù rể hình như nhiều hơn phù dâu, nhưng Khương Tri ngôn cũng không tính mời thêm hai người từ bên thân thích qua để góp cho đủ số.
Cái bọn họ làm chính là hôn lễ, không phải hình thức.
Chỉ cần người tham dự thành tâm chúc phúc, có bao nhiêu phù dâu phù rể thì lại có liên quan gì?
Giống như trang phục cho phù rể và phù dâu cũng là để cho chính bọn họ chọn lựa, không có yêu cầu thống nhất, làm sao để thoải mái, làm sao cho xinh đẹp thì cứ mặc như thế đó là xong.
Vốn dĩ Khương Tri Ngôn còn muốn mời Triệu Đào làm phù rể, nhưng mà đến lúc đó anh ấy phải phụ trách rất nhiều chuyện, mà chính anh ấy cũng nhận tâm ý nhưng nghiêm túc cự tuyệt nên liền xếp anh ấy vào hàng ngũ khách quý.
“Đây là trang phục phù dâu Kiều Hạ chọn?” Ánh mắt Úc Quân Sách nghía về phía bản vẽ phía bên kia, “Ha ha ha, cô ấy có từng mặc váy hay chưa vậy? Hoàn toàn không thể tưởng tượng.
”
Khương Tri Ngôn:……
Đồng chí Úc Quân Sách, nếu như cậu nhìn thấy được ảnh chụp của Kiều Hạ với mái tóc cuộn sóng lớn khi trước đó, liệu có phải cậu sẽ thét chói tai lên tại chỗ hay không?
“Vậy đến lúc đó cậu cứ nhìn kỹ xem Hạ Hạ mặc váy đẹp cỡ nào đi nha!” Khương Tri Ngôn đã biết Kiều Hạ vì để xứng đôi với bộ đồ phù dâu này mà còn mua tóc giả.
—— Dù sao tuyệt đối sẽ không làm cậu mất mặt!
Trên đây là nguyên thoại của Kiều Hạ, Khương Tri Ngôn đã bắt đầu chờ mong phản ứng của Úc Quân Sách lúc đó rồi.
“Xuýt ——” Úc Quân Sách đột nhiên run rẩy một chút, “Chị cười thật là khủng khiếp!”
Khương Tri Ngôn: “Thôi, tôi cũng hiểu cậu một tên đàn ông được con gái người ta cứu rồi trong lòng chắc chắn không cân bằng, nhưng mà sắc mặt ghen ghét của đàn ông thật đáng sợ.
”
“Em đó là say! Uống say!”
Mắt thấy hai người họ lại bắt đầu cãi nhau, chú Lâm vẻ mặt nghiêm túc mà che chở trước mặt Khương Tri Ngôn, “Thiếu gia Quân Sách, hiện tại thiếu phu nhân có bầu, cảm xúc không thể kích động, xin cậu chú ý.
”
Úc Quân Sách lập tức tắt lửa, sau đó lại nhìn thấy Khương Tri Ngôn ló đầu ra sau lưng chú Lâm làm cái mặt quỷ, ôi nó còn mang theo một tia khiêu khích nữa.
Haiya! Tức giận á!
Chỉ là anh ta không thể làm cái gì hết!
“Được rồi.
” Úc Quân Sách chỉ có thể nói lảng sang chuyện khác, “Mấy bộ quần áo này đều là muốn giao cho bên Any làm đúng không?”
“Đúng vậy.
” Khương Tri Ngôn nói, “Làm sao vậy?”
Úc Quân Sách lộ ra một nụ cười “cao thâm khó đoán” nói, “Không có gì, chỉ là hơi tò mò chút thôi.
”
Thần thần bí bí, nhưng mà thấy Úc Quân Sách không có ý muốn lộ ra, cô cũng lười hỏi, đương nhiên, càng chủ yếu chính là……
“Nam Diễn ~”
Khương Tri Ngôn lộ ra một nụ cười ngọt ngào với phía sau lưng Úc Quân Sách, Úc Quân Sách vừa định nói ‘chiêu này đã xài rồi, mất tác dụng rồi chị ơi’, cơ mà hệ thống kiểm tra đo lường Úc Nam Diễn cường đại của anh ta bắt đầu réo lên chuông báo động.
“Quần áo chọn xong hết chưa? Mệt không?”
Úc Nam Diễn trực tiếp vòng qua Úc Quân Sách, nửa ngồi xổm nắm tay Khương Tri Ngôn, “Trời lạnh như vậy, sao lại chỉ mặc như này?”
Khương Tri Ngôn: …… Anh hỏi nhiều vấn đề như thế thì em nên trả lời cái nào trước mới được đây?
Úc Nam Diễn trở nên dong dài làm người ta có chút không chống đỡ được á!
“Chọn xong rồi, không mệt, trong biệt thự rất ấm áp, cũng không lạnh.
”
Ở trong nhà như này thì lạnh sao được, chú Lâm chỉ còn thiếu nước xem Khương Tri Ngôn là bồ tát mà cúng bái thôi.
“Trưa nay ăn gì?” Úc Nam Diễn lại hỏi, sáng nay anh ra ngoài sớm đi làm, tính lên cũng có bảy tám tiếng đồng hồ chưa gặp được Khương Tri Ngôn, tất nhiên là có chút lo lắng.
Khương Tri Ngôn cảm thấy “hội chứng lo âu tiền sản” của Úc Nam Diễn phỏng chừng là trước khi bọn nhỏ được sinh ra sẽ không thể đỡ được.
Mắt thấy hai vợ chồng này liền sắp sửa không coi ai ra gì mà chuyện trò, Úc Quân Sách vội vàng ho khan hai tiếng, mà khi hấp dẫn được tầm mắt của hai người họ xong thì nhất thời lại không biết mình muốn nói cái gì.
Anh ta hậm hực cười, “Em, em đi thăm Daniel với Lilith đây, ha, ha ha ha.
”
Khương Tri Ngôn: “…… Trước khi mấy đứa nhỏ có năng lực tự chủ phán đoán, bảo tụi nó bớt tiếp xúc với Quân Sách đi.
”
Úc Nam Diễn: “Nghe em.
”
*
Hôn lễ dựa theo cái thú chơi ác của Khương Tri Ngôn mà chọn vào ngày 22 tháng 2*, các khách khứa là trước một ngày đã trực tiếp ngồi máy bay tư nhân Úc gia bao tới hòn đảo nhỏ ấm áp này.
*: nói là thú chơi ác, bởi vì ở bên Trung, cái số 2 á, nó có đôi khi là cách nói khác chỉ những thằng ngốc ấy.
Đây cũng là một trong số sản nghiệp riêng của Úc Nam Diễn, chỗ này phải lớn hơn cái đảo mà Khương Tri Ngôn với Úc Nam Diễn hưởng tuần trăng mật khi trước một ít, các phương tiện cơ sở hạ tầng trên này cũng càng hoàn thiện, nhiều các hạng mục chơi đùa hơn.
Chỗ này vẫn là Úc Nam Diễn mới vừa mua năm ngoái.
Các vật dụng trên đảo đều là hoàn toàn mới, trừ bỏ nhân viên công tác ra chưa từng có du khách nào ở lại trên này, hôm nay vẫn là lần đầu tiên nó nghênh đón nhiều người như vậy.
Tiểu vương tử lướt sóng Úc Quân Sách đây đã gấp không chờ nổi mà đại triển thân thủ.
—— Kẻ có tiền chính là không phải bình thường, đảo nhỏ cứ nói mua là được.
Chẳng qua nghĩ đến chính mình bây giờ cũng coi như là kẻ có tiền rồi, Khương Tri Ngôn liền nuốt xuống câu giễu đó, vui vui vẻ vẻ mà ngồi xe ngắm cảnh du lãm toàn bộ đảo nhỏ.
“Đây là cây dừa à, đây vẫn là lần đầu tiên ba nhìn thấy đó.
” Ba Khương ở một bên cảm thán một câu, “Chỗ này đích xác ấm áp, ấm hơn ở thành phố Giang với thủ đô nhiều.
”
Ba Khương có thuộc tính trạch nam, tuổi quá nửa trăm mà những nơi từng đi qua đều có thể đếm được trên đầu ngón tay, hiện tại nhìn thấy hòn đảo tràn ngập phong tình nhiệt đới này tất nhiên là có chút tò mò.
“Ba, nếu ba thích thì liền ở lâu thêm mấy ngày.
”
“Vậy sao được, vậy sao được chứ, đám học trò còn chờ ba về dạy đâu.
” Ba Khương liên tục cự tuyệt, chẳng qua lại sợ làm Khương Tri Ngôn tổn thương, “Chờ về hưu rồi, chờ ba với mẹ con đều về hưu đó, ba mẹ sẽ đi dạo hoa quốc cho đã.
”
Đối với việc này, mẹ Khương tỏ vẻ: Còn hai năm nữa đâu, nghĩ sớm quá.
Bà chỉnh chỉnh lại mũ chống nắng của Khương Tri Ngôn cho ngay ngắn, “Liễu Liễu, có mệt không? Không thì đi nghỉ ngơi trước nhé?”
Hai người họ đã biết Khương Tri Ngôn mang thai, hơn nữa còn là thai đôi nữa.
Mới đầu tất nhiên là kinh ngạc lại lo lắng, vì thai đôi tất nhiên là phải vất vả hơn thai một không ít rồi.
Chỉ là có cũng có rồi, lại thấy Úc Nam Diễn trông còn khẩn trương hơn hai người họ, bọn họ cũng không có nói ra lời trách cứ gì, chỉ có thể tận lực để Khương Tri Ngôn không cần làm việc gì nặng nhọc vất vả vì mấy tháng đầu là thai không vững nhất, một cái động tác nhỏ tưởng bình thường cũng có khả năng sẽ xúc phạm tới bảo bảo.
Thậm chí mẹ Khương còn từng nói không thì trước hết không làm hôn lễ, vì dù sao cũng lãnh chứng rồi, cùng lắm thì về sau làm bù.
Úc Nam Diễn nhìn về phía Khương Tri Ngôn, anh nghe lời vợ, vợ muốn làm thế nào thì liền làm thế ấy, muốn không làm thì không làm.
Úc Nam Diễn của lúc này, đã không hề có hai chữ “nguyên tắc” gì đáng nói.
Khương Tri Ngôn làm nũng: “Mẹ, con không mệt, con chỉ cần ngồi đằng kia động động mồm mép là được, cũng không cần dậy sớm trang điểm gì, mẹ không cần lo.
”
Hôn lễ của cô tuy không có yêu cầu đặc biệt gì, nhưng hình thức cơ bản vẫn là phải đi qua một vòng, chủ yếu cũng là cô đã nhìn thấy được bản thiết kế váy cưới Úc Nam Diễn đã chuẩn bị kia.
Nếu mà chờ sinh con xong rồi thì cô lại phải vừa chăm con vừa đi học, muốn sắp xếp thời gian càng phiền toái, dù sao thì nhờ năng lực của đồng tiền, Khương Tri Ngôn cũng không cần nhọc lòng chuyện gì.
Thấy bên này đã có hiện ra quy mô sân bãi tổ chức hôn lễ bước đầu, Khương Tri Ngôn nhìn về phía Úc Nam Diễn: “Vất vả anh rồi, còn cả Triệu Đào bọn họ nữa, đến lúc đó phải cho họ một cái lì xì thật to.
”
Úc Nam Diễn nắm lấy tay Khương Tri Ngôn: “Liễu Liễu cảm thấy thưởng lương một năm thế nào?”
Lần lãnh chứng vì hợp đồng khi trước Úc Nam Diễn cũng đã phát cho mấy chục người hầu trong biệt thự một tháng tiền lương, lần này nói thế nào cũng không thể keo kiệt.
Chẳng qua anh nhớ rõ mình bây giờ đã là người có gia thất, có một số việc phải thương lượng với Khương Tri Ngôn mới được.
Khương Tri Ngôn cảm thấy được, tiền này ấy à, sống không mang đến, chết cũng không thể mang theo, đủ dùng là được, lúc nên tiêu xài thì liền xài thôi.
Ba mẹ Khương ở kế bên nhìn nhau một cái, trong lòng đồng thời hiện lên một ý niệm, còn mệt là hiện tại không phải ở cổ đại, chứ không sao nhìn con gái bọn họ