Quý Dữ Tiêu:!!!
Quý Dữ Tiêu thiếu chút nữa phun nước ra!
Cmn ai kêu cậu gọi chồng!
Tôi muốn cậu gọi là chồng sao!
Thật không khách sáo!
Không hề rụt rè chút nào!
Không biết xấu hổ!
Hắn bất đắc dĩ trả lời Lâm Lạc Thanh:【Thôi cứ gọi anh đi.】
Lâm Lạc Thanh cảm thấy hắn thiệt bắt bẻ, một cái xưng hô thôi mà phải rối rắm như vậy, nhưng ai bảo bây giờ anh ta là cái đùi to mình muốn ôm làm chi, nên muốn "anh" thì "anh".
Vì thế y biết nghe lời phải:【anh ơi ~】
Quý Dữ Tiêu nhìn nhìn dấu ngã mất hồn của y, cảm thấy y không biết e thẹn chút nào.
Lâm Lạc Thanh hỏi lại:【Vậy ngày mai em gặp anh lúc nào thì được? 】
Quý Dữ Tiêu nghĩ ngợi, trả lời y:【Sau 2 giờ chiều đi.】
【Được thôi.】 Lâm Lạc Thanh đáp.
Vừa kịp, y tìm Quý Dữ Tiêu xong thì tiện đường đón Lâm Phi tan học, hai bên không chậm trễ bên nào.
Y trả lời tin nhắn xong, nghe thấy tiếng ồn ngoài cửa, đi ra ngoài, thì ra là Lâm Phi vào nhà vệ sinh, hình như là chuẩn bị tự đi tắm.
"Con muốn đi tắm hả?" Y hỏi Lâm Phi.
Lâm Phi gật gật đầu, quen cửa quen nẻo xả nước tắm.
Lâm Lạc Thanh thấy vậy, vội vàng đi đến bên cạnh nhóc, tích cực nói, "Cậu út tắm cho con nha."
Sắc mặt Lâm Phi bình tĩnh: "Con tự tắm được."
Lâm Lạc Thanh mới không buông tha bất kì cơ hội nào để gia tăng độ thân mật của bọn họ, khom lưng sờ sờ đầu nhóc, "Tự tắm và cậu tắm cho sao mà giống nhau được, hôm nay con cảm nhận chút đi, không thoải mái không lấy tiền."
Lâm Phi:......
"Tất nhiên thì thoải mái cũng không lấy tiền."
Lâm Phi:......
Lâm Lạc Thanh thấy nước đã xả đủ rồi, tắt nước, chuẩn bị cởi quần áo giúp Lâm Phi.
Lâm Phi hoảng sợ, vội vàng tỏ vẻ, "Con tự cởi được."
Nhóc cởi áo tay ngắn và quần dài của mình, bước vào bồn tắm, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ mình thường ngồi.
Lâm Lạc Thanh xắn tay áo lên, ngồi xổm bên bồn tắm bắt đầu tắm cho nhóc.
"Sáng mai cậu đưa con đi học được không?" Y vừa tắm vừa hỏi Lâm Phi, "Rồi chiều đón con tan học."
Lâm Phi cảm thấy không cần thiết, "Con tự đi được."
"Con vẫn còn là bạn nhỏ mà, đi học một mình không an toàn, cứ để cậu đưa đón con đi."
Y nói đến đây, đột nhiên nhớ tới Lâm Phi còn chưa biết chuyện y sắp kết hôn với Quý Dữ Tiêu nữa.
Cũng không thể trách được, lúc y mới xuyên qua, hoàn toàn không nhớ rõ lúc này Lâm Phi vẫn còn là một đứa nhỏ, sống chung với nguyên chủ, nên vì mạng sống của mình, y chỉ có thể lựa chọn con đường kết hôn này thôi.
Đến khi về nhà gặp Lâm Phi phiên bản nhí, y lại gấp gáp tự cứu mình, nào còn nhớ rõ chuyện kết hôn chứ.
Mơ mơ hồ hồ, tạo thành cục diện như bây giờ.
Nhất thời Lâm Lạc Thanh hơi chột dạ, không khỏi nhỏ nhẹ nói, "Đúng rồi Phi Phi, cậu có chuyện này muốn nói với con."
Lâm Phi quay đầu lại nhìn y, làm như hơi thắc mới.
Lâm Lạc Thanh cười cười, bình tĩnh nói, "Chắc là cậu sắp kết hôn rồi."
Lâm Phi: Hả?
"Kết hôn?"
"Đương nhiên, cậu vẫn còn đang suy nghĩ, chủ yếu là chuyện này có liên quan đến con, nên cũng cần con đồng ý, nếu con không đồng ý thì cậu không kết hôn với anh ta."
Vậy nên, nhãi con, con đồng ý được không?
Lâm Lạc Thanh có ý đồ khuyên nhủ Lâm Phi, "Chuyện là vầy nè, không phải cậu cũng đến tuổi kết hôn rồi sao......"
"Cậu mới 22." Lâm Phi bình tĩnh nói.
"Đúng vậy, pháp luật cho kết hôn rồi, nên kết hôn."
Lâm Phi:......
Lâm Phi quay đầu lại nhìn y, trong mắt là biểu đồ hình quạt mới: ba phần không tin - bốn phần khinh bỉ - ba phần cậu nói phải thì phải đi.
Lâm Lạc Thanh nhếch môi nở một nụ cười thẹn thùng, tiếp tục dỗ dành nhóc, "Ừ thì, đối tượng kết hôn của cậu, thật ra cũng tốt lắm."
Tuy trong sách nói Quý Dữ Tiêu lãnh diễm cao quý, âm tình bất định, hỉ nộ vô thường, nhưng là hôm nay tiếp xúc với Quý Dữ Tiêu, nguyên chủ đã nói tới vậy rồi, Quý Dữ Tiêu còn chưa thèm nâng tay lên, điều này cho thấy hắn là một người biết tự kiềm chứ, rất có giáo dục, chỉ cần không bạo lực gia đình, thì những thứ khác không quan trọng.
"Hơn nữa anh ta cũng có một đứa con, tuổi tác cũng cỡ con đó, đúng lúc các con có thể chơi với nhau đó."
Lâm Phi nghe tới đây, có vẻ hơi hứng thú, "Chú ấy cũng có con?"
"Ừm, cũng là một bé trai.
Nhưng mà......" Lâm Lạc Thanh nói đến đây, không khỏi lại chột dạ tiếp, "Bé nhà họ, có thể hơi dữ."
"Dữ?" Lâm Phi nghi ngờ.
Không dữ được sao?
Tuy đúng là nguyên chủ đã sỉ nhục Quý Dữ Tiêu, còn không chỉ là một lần, nhưng mà! Cũng đâu đến đỗi kết hôn với chó chứ!
Còn phải cho bà con bạn bè xem!
Không đến được còn phải livestream cho người ta xem!
Việc này người bình thường làm được sao?
So sánh với vai ác, Diêm Vương mặt lạnh Lâm Phi chính là thiên thần.
"Dù sao thì cậu cũng nghe nói là thằng bé có thể hơi dữ, nhưng mà con cũng đừng sợ, cậu là cậu của con mà, nếu nó dám bắt nạt con thì cậu kêu ba nó dạy dỗ nó, tóm lại sẽ không làm con chịu thiệt thòi đâu."
Lâm Phi không quá tin tưởng, Lâm Lạc Thanh lại rất kiên định gật đầu, "Thật đó, con phải tin tưởng cậu của con."
Lâm Phi nhướng mày, như đang hỏi y, cậu cảm thấy cậu đáng được tin tưởng sao?
Lâm Lạc Thanh:......
Lâm Lạc Thanh giơ tay lau mặt nhóc, khép đôi mắt tràn đầy nghi ngờ của nhóc lại.
"Vậy, con có tin không?" Y không chắc ăn hỏi.
Trong trường hợp này này, Lâm Phi không tin cũng quá bình thường, quan hệ của nhóc và nguyên chủ vốn không tốt, giờ nguyên chủ còn muốn kết hôn, đối tượng kết hôn còn có một đứa con, đứa bé còn không phải là bé ngoan gì, có đứa nhỏ nào nghe xong mà bằng lòng tin tưởng chứ, Lâm Lạc Thanh đang nghĩ ngợi, đã nghe giọng nói đầy bình tĩnh của Lâm Phi bình.
"Con không sao hết."
Lâm Lạc Thanh:???
"Con tin à?"
"Ờm." Lâm Phi bình tĩnh nói.
Lâm Lạc Thanh vui mừng khôn xiết, ôm cổ nhóc bắt đầu hôn má, "Phi Phi quá tốt luôn, cậu út love you, con là cục cưng săn sóc nhất trên đời này ~"
Lâm Phi ghét bỏ tránh né y, nhưng không tránh được, chỉ có thể bất lực bị Lâm Lạc Thanh ôm hun mạnh vài cái.
Nhóc thật sự không sao, Lâm Lạc Thanh kết hôn, cũng đâu phải nhóc kết hôn, dù sao thì sau này cũng sẽ tách ra, nên y có kết hôn với ai cũng không sao, nhóc chỉ tạm ở chung với Lâm Lạc Thanh một thời gian, chờ sau này nhóc lớn một chút, hiểu biết thế giới này nhiều thêm một chút, nhóc sẽ rời khỏi.
Nhóc chỉ hơi bất ngờ, người như Lâm Lạc Thanh mà cũng có người bằng lòng kết hôn với gã, nhưng chuyện này không liên quan tới nhóc, nên nhóc cũng chỉ bất ngờ trong phút giây ngắn ngủi mà thôi, không quan tâm nữa.
Lâm Lạc Thanh thấy Lâm Phi không có ý kiến gì, trái tim mới treo lên cổ họng về vị trí, y vừa bôi sữa tắm cho Lâm Phi, vừa bảo đảm với nhóc, "Cho dù cậu có kết hôn thì con vẫn là người quan trọng nhất của cậu, cậu nhất định sẽ tốt với con, mợ tương lai của con cũng sẽ tốt với con."
Lâm Phi bình tĩnh "Ừm" một tiếng, không dao động cảm xúc quá nhiều.
Lâm Lạc Thanh cảm thấy chắc là do quan hệ của nhóc và nguyên chủ không tốt, nên không dám phát biểu ý kiến của mình quá nhiều, bởi vậy y không tiếp tục đề tài này nữa.
Y mới vừa xuyên qua, trong nửa ngày mà muốn Lâm Phi vứt bỏ bất mãn với nguyên chủ, ôm ấp hôn hít với y, chuyện này không thực tế.
Nên chỉ cần sau này hai người từ từ chung đụng, từ từ thay đổi cái nhìn của Lâm Phi với y, chấp nhận y, thích y, là xong.
Lâm Lạc Thanh giúp nhóc xả bọt xà bông trên người, bế nhóc lên, lấy khăn lông lau người cho nhóc, rồi giúp nhóc mặc đồ ngủ vào.
Y ôm Lâm Phi về phòng, đặt trên giường, nói với nhóc, "Cậu đi tắm một chút, lát nữa vô ngủ với con."
Lâm Phi:????
Lâm Phi cảm thấy thật sự không cần!
"Con ngủ một mình được."
"Không sao, cậu ngủ với con, cậu kể chuyện cho con nghe rồi ngủ."
Lâm Phi:......
Nhóc không muốn nghe kể chuyện.
Lúc này nhóc không vẽ biểu đồ hình quạt nữa, mà là toàn bộ ánh mặt đều là từ chối, nhưng Lâm Lạc Thanh chỉ coi như không thấy gì hết, xoa xoa đầu nhỏ, dịu dàng nói, "Con tự chơi một mình trước đi nha, lát nữa cậu vô."
Lâm Phi:......
Lâm Phi thấy y đứng dạy ra khỏi phòng ngủ của mình, một tay che kín mắt, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ.
Tại sao lại vô nữa!
Thật sự không cần vô nữa đâu!
Cậu không cần vô nữa!
Lâm Phi nằm trên giường, cảm thấy lòng mình quá mệt mỏi.
Lâm Lạc Thanh tắm xong rất nhanh, rồi vô phòng Lâm Phi.
Lâm Phi còn chưa ngủ, nằm sấp trên giường đọc sách.
Nhóc đang xem《câu chuyện thành ngữ》bản pinyin, Lâm Lạc Thanh nhìn thấy, đột nhiên nghĩ đến gì đó, đi đến nằm bên cạnh nhóc, nói, "Cậu kể chuyện cho con nghe."
Lâm Phi quay đầu lại nhìn y, trong mắt tràn ngập: Tối nay cậu muốn ngủ với con thật à?
Lâm Lạc Thanh trả lời khẳng định, "Tất nhiên rồi cục cưng."
Lâm Phi:......
Lâm Phi hết hy vọng.
Nhóc