Tôi Làm Việc Ở Âm Ty

Ánh Trăng Sáng, Lòng Hoảng Sợ


trước sau

Đại Tần.

Thành phố Tân Hải.

“Đài phát thanh đêm khuya, dùng chuyện xưa an ủi lòng người, sau đây lão sư Tiểu Quỷ của chúng ta sẽ nói về một vài tin tức thú vị gần đây!”

“Chào mọi người, tôi là lão sư Tiểu Quỷ được yêu thích nhất của mọi người, tiếp sau đây tôi sẽ kể cho mọi người một vài tin tức.”

“Nghe nói công trường xây dựng ở phía Nam thành phố do công ty Lăng Tiêu nhận thầu, trong quá trình khai quật đã phát hiện một số lượng lớn xác chết. Tôi nghe nói đó là mộ của một vị hoàng tử nào đó, những xác chết kia thật ra là người bị chôn cùng.”

“Chính phủ đã can thiệp vào chuyện này, nhưng cho dù như thế, vào ngày khởi công cũng đã thiệt hại một số mạng người.”

“Các chủ xí nghiệp cư xá Triều Dương đã khiếu nại rằng có người nào đó dựng sân khấu kịch xướng khúc trong cư xá, các khúc hát rất thê lương và da diết, giọng ca cũng rất dễ nghe, chỉ có điều là buổi hát lại thường bắt đầu vào 12 giờ hằng đêm, thật sự khiến cư dân ở đó không khỏi rùng mình.”

“Anh Vương sống ở phố Hạnh Phúc đã gửi bài. Mỗi ngày khi tan làm về nhà, vừa bước vào cửa là sẽ thấy ảnh chụp đen trắng của mình được đặt trên bàn, một bát cơm, và ba nén nhang...”

“Một cư dân mạng nhiệt tình khác cũng đã gửi bài. Một người bạn của anh ta đã đến đường Hoàng Kim để hẹn hò với một người bạn gái qua mạng. Kết quả nguyên buối tối đó những người qua đường đều mặc váy đỏ, căn bản không phân biệt được ai là người bạn gái qua mạng đó, online chờ... Rất gấp!”

“Một ngôi trường bị bỏ hoang ở trên đường Tân Hải thường xuyên truyền ra...”

Lạch cạch,

Nút radio bị nhấn tắt.

Bên trong xe tối tăm, một tia lửa thoáng qua, cửa sổ xe được kéo xuống, một làn khói dày đặc bay ra.

Lý Quỳ ngậm điếu thuốc trong miệng, nhìn tấm da dê trong tay, một hàng chữ chậm rãi hiện lên.

“Số 365 đường Tân Hải, trường tiểu học Hy Vọng, mời quỷ sai mau chóng bắt giữ Trương Quang Hiến.”

Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng người.

Lý Quỳ nhìn qua kính chiếu hậu, chỉ thấy một nhóm bốn người, hai nam hai nữ nói nói cười cười đi thẳng tới đây, ánh mắt lóe lên, trong miệng lẩm bẩm câu gì đó.

....

....

“Trương Mạn Mạn! Đều tại cậu cứ lề mà lề mề, bây giờ đã là mấy giờ rồi, gần đây còn không thể gọi xe qua mạng được.”

Một nữ sinh viên đại học mặc váy ngắn, trên tay cầm chiếc túi đỏ, tức giận phàn nàn nói.

“Tống Đình!” Nghe được câu này, khuôn mặt xinh đẹp của Trương Mạn Mạn hiện lên vẻ khó chịu, trực tiếp giận dỗi quay đầu: “Tớ cũng không muốn tới, đều tại cậu một hai lôi kéo tớ tới, bây giờ thì hay rồi, còn trách ngược lại toứ?”

‘Vì tên đàn ông ngu xuẩn kia, nửa đêm gọi điện thoại kêu mình tới, thấy sắc quên bạn... Hừ.’ Trong lòng cô cực kỳ bực bội.

“Được rồi, được rồi, hai người đẹp đừng tức giận nữa, không phải ngã tư đằng trước đang có một chiếc taxi đang đậu lại sao, chúng ta nhanh qua đó đi.”

Người lên tiếng giảng hòa là một chàng trai trông rất đẹp trai.

Bỗng nhiên.

“Tớ có thể không đi được không.” Một giọng nói không khỏe phát ra từ miệng của một nam sinh đi cuối, cậu đeo mắt kính, nhìn về ngã tư phía trước dường như nghĩ đến cái gì đó, giọng nói có chút run rẩy.

Chỉ là rõ ràng ba người kia làm lơ ý kiến của Cát Hoa, tự mình đi thẳng về phía trước, biểu cảm của cậu cực kỳ khó xử, nhìn bóng lưng của Kiều Tuấn, cuối cùng vẫn cắn răng chọn đi theo.

“Ai da, cậu xem chiếc xe đó tắt đèn rồi kìa!” Tống Đình kêu lên một tiếng.

Đến khi bốn người họ đến gần chiếc xe taxi, lại nhìn đèn trên xe chuyển từ màu xanh thành sang đỏ, động cơ gầm rú, chuẩn bị rời đi.

“Bác tài, bác tài, từ từ... Chờ một chút...”

Kiều Tuấn vừa thấy liền lập tức nóng nảy, sải bước lao đến trước xe taxi, hai tay dang ra, ba người phía sau cũng vội lao tới trước xe.

Cửa sổ xe hạ xuống, Lý Quỳ một tay cầm vô lăng, miệng ngậm điếu thuốc, từ chối thẳng thừng: “Tan làm, không kiếm khách.”

“Bác tài à ~”

Tống Đình thấy người trong lòng bị từ chối, lập tức dẫm lên giày cao gót đi đến trước cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Chúng tôi thật sự có việc gấp, ở đây nửa tiếng cũng không thể bắt xe được, anh có thể tốt bụng cho chúng tôi đi nhờ một đoạn đường không ~”

Trong khi nói còn không quên nháy mắt ra hiệu với Trương Mạn Mạn.

Người phía sau do dự không dám nói, cũng thở dài đệm theo:

“Anh tài xế à, quanh đây thật sự không dễ bắt taxi một chút nào, anh giúp đỡ đi mà.”

“Chúng tôi đồng ý trả gấp đôi
tiền xe.” Kiều Tuấn nói thêm.

Lý Quỳ nhìn bốn người này, hỏi: “Các cô cậu muốn đi đâu?”

“Đường Tân Hải, trường tiểu học Hy Vọng.”

“Số 365.”

Đây là lời Cát Hoa bổ sung.

“Chỗ đó tôi biết, là một trường tiểu học bị bỏ hoang nhiều năm rồi, bốn người các người đêm hôm đến chỗ đó làm gì?”

Khóe miệng Lý Quỳ có chút co giật, nghiền ngẫm.

“...”

Ba người đều im lặng, cuối cùng vẫn là Tống Đình mặt dày van xin, nói là có chuyện gấp muốn đến đó một chuyến.

“Xoẹt ——“

Điếu thuốc lá nhanh chóng bị đốt cháy, phát ra tia lửa, Lý Quỳ quay đầu nhả khói ra ngoài, làn khói dày đặc nhất thời che đi khuôn mặt hắn, chỉ nghe một giọng nói êm tai lạnh lùng vang lên: “Lên xe.”

Bốn người liền nối đuôi lên xe.

Vương Tuấn và Tống Đình ngồi chung, Trương Mạn Mạn dựa vào cửa sổ xe, bên cạnh là Tống Đình, Cát Hoa ngồi đằng trước.

Khởi động xe, đạp nút, chuyển số, chiếc taxi màu đen chạy đi như mũi tên lao khỏi dây cung.

...........

..........

Bên trong xe.

Tống Đình thỉnh thoảng lại dùng khóe mắt nhìn trộm Kiều Tuấn, nhưng người nào đó vẫn cứ cầm di động gửi tin nhắn liên tục cho ai đó, cảm thấy chán nản, lại nghiêng đầu nhìn về phía Trương Mạn Mạn, cô ta thì hay rồi đang dựa vào cửa sổ xe nhắm mắt dưỡng thần.

Lại thấy nhàm chán, liền nhìn xung quanh.

“Wow, vừa rồi vội lên xe quá nên không phát hiện ra anh tài xế này thật đẹp trai!” Tống Đình chớp mắt, nhìn xuyên qua kính chiếu hậu thấy được diện mạo của Lý Quý, không khỏi mê trai.

Nhìn qua mới 25-26, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, mái tóc ngắn càng hiện ra vẻ quyền uy, mày kiếm môi mỏng, đặt biệt là đôi mắt kia, khiến người ta cảm giác như đang ẩn chứa một câu chuyện xưa đặc biệt nào đó.

Đây là người đàn ông có chuyện xưa!

Tống Đình như phát hiện được kho báu vỗ vỗ cánh tay Trương Mạn Mạn, hai người phụ nữ chụm đầu thì thào, thỉnh thoảng lại thấy ánh mắt Trương Mạn Mạn nhìn qua đây, trong xe vang lên tiếng nói cười rất nhỏ.

Cạch,

Gương chiếu hậu bị Lý Quỳ vặn sang hướng khác.

So với hai người ngồi ghế sau chụm đầu ghé tai lại, thì Cát Hoa ngồi đằng trước chỉ cảm thấy cả người khó chịu, giống như trên cổ có một cơn ớn lạnh yếu ớt, đặc biệt là tiếng nhạc phát ra từ loa.

“Minh nguyệt chói sáng, gió thổi qua ngõ tắt u ám, là nử quỷ đang tìm người tình... Oan quỷ phiêu đãng trong gió, đêm càng khuya sương mù càng lạnh.”

(Lời bài hát Quỷ tân nương - 鬼新娘 Nhạc phim Cương thi tiên sinh; Dịch: Tuệ Nhi)

Vì sao hơn nửa đêm lại đi nghe bài hát này?

Cát Hoa bối rối quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mà bầu trời tối tăm bên ngoài càng khiến trái tim cậu run sợ hơn, bất đắc dĩ đành quay đầu nhìn về phía Lý Quỳ, giọng điệu mang theo chút cầu xin: “Bác tài à, có thể đổi bài khác được không?”

“Được!”

Lý Quỳ rất sảng khoái.

Giai điệu hơi trầm lắng liền vang lên, tiếng hát chậm rãi.

A a...

“Đêm vắng về khuya, ánh trăng càng sáng tỏ, rời xa quê đi khắp cùng trời cuối đất, nhìn trăng sáng lòng lại nhói đau...”

(Lời bài hát Thiên Nhai Cô khách - 天涯孤客 Nhạc phim Diệp Ma Hiệp Đạo; Dịch: DNC Subteam)

Cát Hoa không nói nên lời, nhắm mắt không nói gì nữa.

Một lúc sau.

Chiếc taxi màu đen dừng ở số 365 đường Tân Hải.

Bốn người Kiều Tuấn trả tiền xong rồi xuống xe.

Nhìn khuôn viên trường trước mắt sừng sững trong phía sâu của bóng tối, cả đám nuốt nước miếng.

Truyện convert hay : Vô Địch Thiên Đế

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện