Tôi Làm Việc Ở Âm Ty

Người Sửa Sang Lại Di Vật


trước sau

Thời gian vào giữa mùa hè, dường như nó luôn đi kèm với một chút hoa mỹ.

Điều hòa bên trong xe mang đến một nhiệt độ dễ chịu, những mỹ nữ mát mẻ đi ngang qua đều nói cười vui vẻ đi xa, đứa trẻ nắm chặt lòng bàn tay của người lớn băng qua đường, vẫn không quên nhìn xung quanh.

Đèn xanh sáng lên, chiếc xe chậm rãi nổ máy.

Đến một ngã tư, một chiếc xe bán tải lao tới, lập tức dừng lại ngay bên ngoài ngôi biệt thự của một gia đình.

“Phố Cẩm Tú, số 52.”

Lý Quỳ xách theo hộp dụng cụ xuống xe, lại đối chiếu một lần nữa số nhà trên cửa sắt với bảng ghi nhớ trong điện thoại di động, lấy chìa khóa từ trong túi ra, mở cửa bước vào.

Trong vườn hoa, có nhà để xe, trong hồ nước có nuôi hai con rùa, lão Thôi này đúng là thâm tàng bất lộ mà.

Lý Quỳ mở hộp dụng cụ ra, mang giày lên, găng tay, đồ bảo hộ, sau khi thay xong mới mở cửa đi vào. Trong nhà trang trí rất đơn giản, sau khi dạo quanh một vòng, liền dừng chân ngay một ngăn tủ, nhìn những khung ảnh được trưng bày.

Trong ảnh là một cụ già cười rất hiền hậu, mặc một thân đen chắp tay đứng trên bãi cỏ.

Ai ngờ được cụ già nở nụ cười xán lạn này đã từ trần mấy ngày trước, ánh mắt Lý Quỳ phức tạp, khẽ thở dài một tiếng, sau đó bắt đầu công việc của mình.

“Thôi Ngọc tiên sinh, ngài đã từ trần vào ngày 4 tháng 6 năm 2020 theo lịch Đại Tần, với sự ủy thác của ngài, Lý Quý đến từ công ty Vô Ưu sẽ là người sửa sang lại di vật cho cho ngài.”

“Bây giờ tôi sẽ bắt đầu giúp Thôi Ngọc tiên sinh hoàn thành lần dọn nhà cuối cùng này.”

Nói xong, Lý Quỳ bắt đầu sửa sang lại di vật của lão Thôi.

........

Tôi tên Lý Quỳ, năm nay 26 tuổi, có tự mở một công ty nhỏ đến không thể nhỏ hơn, nhân viên và sếp đều cùng một người, nghề nghiệp là người sửa sang lại di vật. Theo nghĩa trên mặt chữ, chính là sửa sang lại di vật lúc còn sống giúp người chết.

Phân loại các di vật của người đã khuất, xếp chúng vào từng loại, tùy vào sự ủy thác của người quyết định mà nên giữ lại cái nào và cái gì cần được xử lý lần hai hoặc lập tức xử lý. Trong quá trình này, lắng nghe, làm bạn, không phán xét chính là chìa khóa để sửa sang lại di vật.

Thôi Ngọc là bạn vong niên của tôi, biết nhau được ba năm.

Một người là nhân viên nhà tang lễ, một người làm sửa sang lại di vật, duyên phận này đúng là kỳ diệu.

Thật ra ngay cả tôi cũng không thể tưởng tượng được Thôi lão đầu khỏe mạnh và hay cười lại đột ngột từ trần, sau khi nhận được phong thư và tin người đã chết, lúc ấy rất kinh ngạc, tới cuối cùng, tất cả biến thành những suy nghĩ phức tạp không thể bày tỏ được.

Lão Thôi không có bạn đời cũng không con cái, mà tôi lại làm nghề này, làm chút chuyện đưa tiễn này vì ông ấy cũng là một chuyện thường tình.

Vì thế.

Tôi đã được ủy thác, tới đây.

.........

Ảnh chụp, thư từ, các đồ vật thường xuyên sử dụng cũng không có bao nhiêu, rất nhanh Lý Quỳ đã phân loại ra hết, nhìn thoáng qua phòng khách trống rỗng, rũ mắt nhìn về phong thư trong tay, phía trên là viết gửi đến Lý Quỳ, là một lá thư cho hắn.

“Lý Quỳ tiểu hữu, thấy chữ cũng như gặp lại.

“Tôi nghĩ khi cậu thấy được lá thư này, tôi đã không còn trên nhân thế, nhưng đừng quá mức buồn rầu, giống như tôi luôn nói với cậu, cái chết đôi khi là một sự khởi đầu mới.”

Bức thư tới đây liền bỏ trống một dòng.

“Vả lại con người đều phải chết đi, ngay cả thần tiên cũng không ngoại lệ. Cậu sống có ý nghĩa hay không phụ thuộc vào những gì làm được cho cuộc đời này, lão phu tôi đã trải qua quá nhiều sóng to gió lớn trong đời rồi, cũng chứng kiến rất nhiều sinh ly tử biệt, người xấu thấy rất nhiều, người tốt gặp cũng không ít.

“Lão phu tôi đã làm tròn trách nhiệm cả cuộc đời mình, không chút hối hận.

“Chỉ có một điều là không buông bỏ được. Chính là thế giới ngày càng loạn, những năm trước còn có thể khống chế được, nhưng những năm gần đây lại rất hỗn loạn, ma mị quỷ quái ùn ùn kéo tới. Có lòng nhưng không có sức, con đường của lão phu tôi đã tới lúc kết thúc rồi.

“Tôi đang phân vân có nên tìm một người thừa kế hay không, kết quả lại trùng hợp gặp được tiểu hữu là cậu vào ba năm trước, lựa chọn tiểu hữu là quyết định của lão phu tôi sau khi đã cân nhắc kỹ lưỡng.

“Cách tiểu hữu làm
người, tính tình, lão phu tôi đều hiểu rõ, ghét cái ác như kẻ thù, phân rõ trắng đen, có tình có nghĩa, phần lễ vật này mong cậu sẽ thích,

Có lẽ cậu sẽ ghét nó, nhưng cho dù thế nào đi nữa, đều là tùy cậu quyết định.

“Tiểu hữu, tạm biệt!”

Thôi Ngọc tuyệt bút.

Lý Quỳ run run bức thư, bên trong liền rơi ra một chiếc chìa khóa, toàn thân đen nhánh, nhìn qua có chút thần bí.

‘Ông lão này nói gì thế?’

Lý Quỳ thật sự không hiểu gì cả.

Nửa đoạn trước vaãn khá bình thường, khúc sau sao lại trở nên kỳ quái rồi, cái gì mà người thừa kế, cái gì mà những năm đầu còn có thể khống chế, rồi bây giờ yêu ma quỷ quái ùn ùn kéo tới?

Không phải Đại Tần bây giờ rất bình thường sao?

Ai da, làm việc ở nhà tang lễ lâu rồi, quả nhiên tinh thần sẽ có chút không bình thường.

Nhưng nhìn món quà này, giống như một chiếc chìa khóa xe, chẳng lẽ muốn đưa cho hắn một chiếc xe?

Lý Quỳ nghịch chiếc chìa khóa trong tay, những nghi hoặc cứ hiện lên trong đầu, chẳng qua lão Thôi cũng đã chết rồi, muốn tìm ông để hỏi cũng không biết đi đâu, nhưng mà...

Lý Quỳ mở cửa gara ra, đập vào mắt chính là một chiếc xe taxi màu đen, ánh mắt không khỏi kinh ngạc.

Xe taxi?

Bước lên đánh giá, Lý Quỳ phát hiện chiếc xe này thật sự khá đặc biệt, toàn thân đen nhánh, có lẽ là dán cửa sổ xe, không nhìn thấy bên trong, nhưng nghĩ đến lão Thôi cả ngày đều mặc đồ màu đen, cũng không kỳ lạ cho lắm.

Nhưng... Người thừa kế, chẵng lẽ ông muốn cho hắn thừa kế chiếc xe này, lái taxi sao?!

Ông già này rốt cuộc là nghĩ gì thế?

Trong lòng Lý Quỳ có đủ câu hỏi, cũng không khỏi có chút cảm giác hoang đường, ngón tay cọ lên hoa văn trên chìa khóa, suy nghĩ một chút, liền cắm vào ổ khóa, lạch cạch một tiếng, chiếc xe chậm rãi mở ra, một luồng khí lạnh xộc thẳng vào mặt, làm cho Lý Quỳ rùng mình mấy cái.

‘ hông tắt điều hòa sao?’

Suy nghĩ này bị hắn lật đổ trong giây tiếp theo, xe chưa khởi động lấy đâu ra điều hòa. Nhưng Lý Quỳ cũng không để trong lòng, ngồi vào ghế đánh giá chiếc xe.

Việc đầu tiên chính là điều chỉnh phần tựa lưng phía dưới, ngồi có chút không thoải mái. Lão Thôi không cao hơn hắn, vì vậy Lý Quỳ liền điều chỉnh chỗ tựa lưng, sau đó quan sát bày trí trong xe, không có đồ vật gì đặc biệt, chỉ là trên bàn điều khiển có đặt một tấm da đê..

Toàn bộ đều là màu vàng sẫm, nhìn thoáng qua làm người ta cảm nhận được chút lịch sử.

‘Đồ cổ?’

Lý Quỳ cẩn thận mở ra, nào ngờ rằng bề mặt cuộn có chút thô ráp lại trống rỗng không có thứ gì, không nói nên lời: “Cái này dùng để làm gì? Không phải giẻ lau đúng không?”

Suy nghĩ này vừa nảy ra, lòng bàn tay đang nắm tấm da dê đột nhiên cảm thấy có chút đau đớn, cả tấm da dê ướt đang thấm từng chút máu, cả quá trình này, bất kể Lý Quỳ có làm động tác hất tay ra thế nào cũng không thể bỏ tấm da dê xuống được.

Màu máu chậm rãi hiện lên, hóa thành một đoạn chữ trước con mắt đang hoảng sợ của Lý Quỳ.

“Ngươi sẽ ngay lập tức kế thừa món quà do quỷ sai đời trước để lại.”

“Thành công nhận được, 72 thuật địa sát, u thông.”

Quỷ sai âm ty: Lý Quỳ (chưa thông qua khảo hạch)

Cấp bậc: 1

Sức mạnh: 72 thuật địa sát: U thông

Trang bị: Xe âm phủ (Chưa ràng buộc)

Cảnh giới: Phàm nhân

Vũ khí: Không có

Công đức: Mười lăm (có thể đổi lấy linh đan diệu dược, công pháp, vũ khí)

Truyện convert hay : Tu La Võ Thần

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện