- Có ai không ra giúp tôi.
Nghe được tiếng của bà mọi người chạy ra xem thì sững sờ, chưa có lệnh của anh mà bà dám mở cửa đưa cô ra nhưng cũng vì thấy cô bị nhốt và bỏ đói nên có vài người thì thương, người thì ghét đặc biệt là 2 mẹ con Trương Kiều.
Quản gia Trương nói:
- Này bà làm vậy? Chưa có sự cho phép của cậu chủ mà bà dám đưa cô ta ra ngoài sao, gan lớn nhỉ.
- Hừ cậu chủ đã gọi cho tôi rồi.
Cậu ấy nói là sẽ cho tôi đưa cô ấy ra ngoài, không tin bà có thể hỏi lại cậu ấy.
Xong bà đưa cô vào phòng, đặt cô xuống rồi gọi cho bác sĩ đến.
______
- Bác sĩ à khám cho con bé dùm tôi.
- À được...!
- Cô gái này do không ăn nên bị đuối sức ngất đi thôi chỉ cần bồi bổ là được.
Tôi đã truyền nước cho cô ấy rồi chắc 1 chút nữa là tỉnh.
- À được rồi cảm ơn bác sĩ.
- Vậy tôi về đây.
Xong bà đi ra nấu đồ ăn cho cô.
2 mẹ con Trương Kiều đứng 1 góc âm thầm quan sát bà vừa buông cái lời nói thối tha, bêu xấu Nhi Lan và nhũ mẫu.
- Cậu chủ bị gì rồi sao lại thay đổi ý định như vậy chứ.
Còn con nhỏ đó cũng cao tay ra phết đấy,cô ý giả bộ yếu đuối cho người ta xem rồi rủ lòng thương.
Cô ta vừa nói vừa khoác tay 1 cách mạnh miệng.
Bà nghe thấy nhưng không nói gì cứ tiếp tụ nấu đồ ăn cho cô.
Trong phòng sau 1 hồi tiếp nước cuối cùng cô mới tỉnh dậy.
Chầm chậm mở mắt, cô thấy mình đang nằm trên giường.
- Mình sao lại...ở đây tưởng chết rồi chứ.
Sao lại là truyền nước, ai đã đưa mình ra khỏi nhà kho vậy?
* Cạch * nhũ mẫu bước vào đem theo 1 tô cháo nóng hổi.
- Nhũ..nhũ mẫu? không lẽ nhũ mẫu là người đưa con ra khỏi nhà kho sao?
- Ừ đúng....thực ra là Trịnh Thiên đã kêu ta đưa con ra ngoài.
Cô ko tin được những gì mình đã nghe, chính anh là người đã kêu nhốt cô giờ lại kêu thả ra, khiến cô bối rối.
Nhũ mẫu đến bẻn đặt bát cháo ở cạnh định múc cho cô ăn thì bị ngăn lại.
- Sao vậy?
- Nhũ mẫu thật sự anh ta đã kêu người thả con ra sao?
- Ừ đúng..chẳng lẽ con muốn bị nhốt ở đó sao?
- Dạ không ạ.
- Nào ăn đi con cần ăn chứ nhịn đói 1 ngày chắc mệt và đuối nắm.
- Vâng.
.....!
Sau khi ăn xong cô lại bắt đầu làm việc thì nhũ mẫu đến nói với cô 1 chuyện
- Nhi Lan à, Trịnh Thiên nó vừa gọi điện bảo là con đến công ty đưa đồ ăn này cho nó.
- Sao..sao ạ? Anh ta kêu con đến công ty gặp anh ta sao?
- Ừ đúng, ta không rõ sao nó lại làm vậy..nhưng con hay đi mau đi kẻo Trịnh Thiên lại nổi giận.
- Nhưng con không biết công ty anh ta ở đâu hết.
- Tài xế sẽ đưa con đi, đây đồ ăn ta chuẩn bị con mau đi đi.
- Vậy con đi đây.
________
Bước xuống xe cô vô cùng choáng ngợp với sức cao của tòa nhà.
Phải nói công ty anh thực sự rất to lớn, cao chọc trời có đến 104 tầng và cao 443m tính thêm cả Ăng teng.
Cô ngẩng đầu ngước lên trên để nhìn thấy đỉnh cao nhất của công ty nhưng nó quá cao, ánh nắng chiếu vào mắt khiến cô không nhìn được.
Trong lòng bắt suy nghĩ anh là 1 người như thế nào mà lại có thể gầy dựng lên 1 công ty to lớn tầm cỡ thế giới như này
Bước vào cánh cửa thì đập vào mắt cô đầu tiên là những nhân viên đang hấp tấp, di chuyển thật nhanh, không biết là vì chuyện gì mà họ lại vội vàng như vậy.
1 cô gái bình thường đứng dửng dưng như cô dường như bọn họ không hề để ý đến vẫn chăm chú vào công việc.Cảm giác rất quê mùa, cô chỉ đành đi gặng hỏi quầy tiếp tân.
- ờm xin lỗi cô cho tôi hỏi là phòng giám đốc ở đâu vậy?
Người phụ nữ ấy đang nghiêm túc làm việc thì nghe thấy giọng cô thì liếc mắt nhìn cô 1 lượt từ đầu đến cuối, rồi lại tỏ vẻ khinh bỉ với bộ quần áo cô đang mặc.
Nhân viên trong công ty còn ăn mặc diện và đẹp hơn cô nhiều.
Thấy được ánh mắt và thái độ của cô gái đó cô cũng thấy ngại và chán ghét bản thân mình hơn nhưng cô vẫn gặng hỏi lại.
- Cô cho tôi hỏi phòng giám đốc ở đâu vậy.
- Cô đi theo tôi.
- Ừm được.
Cô gái đó dẫn cô đi đến phòng làm việc của anh, sau gần 10 phút đi quành trái rồi phải, lên rồi xuống xong lại đi thang máy khiến cô chóng hết cả mặt, chân mỏi lừ nhưng cô gái kia vẫn dữ y nguyên dáng vẻ ban đầu, không hề mỏi mệt, dáng dấp nghiêm túc, khuôn mặt không có chút biểu cảm nào khiến cô thấy hơi sợ.
Nhưng cũng rất ngưỡng mộ sự nghiêm túc của cô gái đó trong công việc.
Đúng là 1 công ty tầm cỡ thế giới có khác cái gì cũng phải thật chỉnh chu, không được mệt lả hay sai sót gì khi làm việc.
Đến trước cửa phòng giám đốc cô gái đó nói:
- Đây là phòng của giám đốc..nếu cô muốn nói gì thì hãy nói nhanh lên giám đốc không thích bị làm phiền đâu nhất là khi đang làm việc.
Hãy nhớ ăn nói cho cẩn thận, giữ mồm miệng.
Nói xong cô ta bước đi để cô lại với vẻ mặt ngơ ngác nhưng cô cũng rất khó chịu.
Thôi kệ coi đến đây là để đưa hộp cơm này