" Tên khốn đó sao hắn dám "
Anh thủ thỉ bên tai cô.
- Cậu đừng sợ Nhi Lan
Cô không muốn nghe cậu nói nữa nếu như lần này để cho cậu rơi vào tay anh lần nữa chắc chắn cô sẽ mất đi người bạn thân này.
Trịnh Thiên không thấy tiếng nói nào lại dùng kế nữa.
Anh lấy điện thoại bật loa ngoài lên
- [Alo ông chủ tôi có nên giết ông ta không đây.
]
Đầu dây bên có cả tiếng kêu thút thít của một người đàn ông.
- [Mày thả tao ra mau lên, thả ra.
]
- [Này lão già mau ngậm cái mồm thối của ông lại đi, có tin tôi bắn chết ông không hả? ]
Tiếng nói trong điện thoại vang lên ngay cả cô cũng nghe rõ mồn một.
Ba cô đang bị anh bắt đi giờ đang bị đeo dọa đến tính mạng.
" Vì minh, vì mình mà ba mới bị như vậy.
Tại vì mình hết.
Nhi Lan mày đúng là sao chổi mà, lúc nào cũng đem đến vẫn xui rủi nếu như không theo hắn ta về chắc chắn hắn ta sẽ giết ba mình mất "
"Tại sao cô ta còn không dúc cái mặt ra nữa, tức chết đi được mà, được thôi nếu không ra thì đừng bảo sao tôi ác "
- Cô vẫn còn chưa ra hay sao! Được lắm.
- [ Mau giết ông ta đi ]
- [Dạ được ]
Bỗng có tiếng súng vang lên ở đầu giây bên kia * BẰNG* Có thể nghe rõ được tiếng súng phát ta rất lớn đó là khẩu súng trường vì nó vang to hơn súng lục rất nhiều.
Tiếng súng bên điênn thoại đó làm cô hoàng hồn suýt la lên may là Hoắc Minh đã kịp bịt miệng cô lại.
- Nhi Lan cô thấy rổi đó..vì cô dám bỏ trốn nên tôi đã giết chết ba cô rồi.Việc này cũng tại cô thôi tại cô mà ba cô chết rồi đó.
Giờ có ra đây hay không, nếu để tôi bắt được cô và tên Hoắc Minh đó tôi nhất định sẽ giết chết hắn ta và khiến cho cô phải quằn quại trong đau đớn.
Cô suy sụp tinh thần ba cô đã chết giờ đây cô là một đứa mồ côi cả ba lẫn mẹ rồi.
Nhìn sang Hoắc Minh cô thực sự không muốn mất thêm ai nữa giờ đây cậu chính là người thân cô yêu quý nhất.
Nếu như cậu cũng vì cô mà phải bỏ mạng thì chắc chắn cô sẽ chết trong đau đớn,