- Sao lại nhiều máu như vậy chứ?
Bó chặt vết thương để cầm máu, anh lấy điện thoại gọi cho bác sĩ đến.
- Mau đến đây ngay lập tức, tôi cho ông 5 phút TÚT TÚT
- Cái gì vậy? Cậu ấy lúc nào cũng vậy, luôn luôn nóng tính với mọi người.
Nhanh lên mới được không thì cái mạng già này sẽ không giữ được.
5 phút sau ông ấy cuối cung cũng đến kịp lúc nhanh chân chạy vào phòng anh.
- Mau khám cho cô ấy đi.
- À dạ.
Ông kinh hãi,cảnh tượng trước mặt ông là gì đây.
Một vũng máu đỏ loang lổ ở trên sàn và một cô gái đang nằm thoi thóp chân đầy những vết dao đâm rất sâu.
Ông mở dụng cụ khám y tế rồi cầm máu chưa trị cho cô.
Anh thấy tình hình không khả quan nên cứ hối ông làm cho cẩn thận.
- Này lão già ông làm cho cẩn thận vào nếu để cô ấy gặp chuyện bất trắc thì ông đừng trách tôi.
Trời ơi ông đã rất căng thẳng khi khám cho cô rồi vì anh cứ đứng đó quan sát làm ông không tập trung khám được.
Giờ lại còn đe dọa như thế khiến ông rất sợ hãi suýt nữa khâu nhầm vào da cô.
- cô ấy hiện giờ mất rất nhiều máu, huyết áp tụt nhanh, nên tôi phải cần máu gấp nếu đến bệnh viện thì phải mất khoảng 15 phút sẽ không kịp và ảnh hưởng đến tính mạng của cô ấy.
Nghe đến đây anh suy sụp nhưng khó khăn sẽ không bao giờ làm anh nhục trí, lấy điện thoại ra gọi cho 1 người nào đó chỉ trong vòng 3 phút đã có người mang máu đến cho anh.
- Máu đây hãy mau chưa trị cho cô ấy đi! đừng để cô ấy xảy ra chuyện gì.
- Vâng tôi biết rồi
Vì là người có kinh nghiệm lâu năm nên chỉ sau một thời gia chữa trị cuối cùng huyết áp cô cũng đã ổn định, máu đã được truyền nên không ảnh hưởng đến tính mạng nữa.
Anh thở phào nhẹ nhõm.
- Xong rồi bây giờ việc cần làm là hãy bồi bổ thật nhiều cho cô ấy.
Nhớ là đừng để cô ấy vận động mạnh và không được để vết thương dính nước.
- Tôi biết rồi giờ ông về đi! Chút nữa sẽ có người đến đưa tiền cho ông.
- Vậy tôi đi đây * CẠCH*
Anh lấy sổ ra ghi chú cẩn thận từng lời từng chữ mà vị bác sĩ kia vừa nói mà không sót chữ nào.
Anh đưa mắt nhìn người con gái đang bị thương nằm trên giường, nhịp thở đều đặn.
Vén chăn nhìn vết thương cô mà anh xót lòng.
" Nếu như mình chịu nhẫn nại và không bắt cô ấy tự cầm dao đâm chân thì chuyện đâu đến mức này "
Anh gục xuống con tim nhói đau từ trước đến giờ mỗi khi nhìn thấy ai đó phải đổ chảy máu là lòng anh lại vô cùng khoái trí nhưng khi nhìn thấy máu của cô chảy thành dòng như thế là lòng anh quặn thắt không nguôi.
hai ngày sau
Cô lờ đờ tỉnh dậy, lại là căn phòng quen thuộc ấy nó khiến cô mỗi khi nhìn vào là lại thấy kinh tởm, buồn nôn.
Hít không khí ở trong căn phòng này cô luôn thấy ngột ngạt và đượm một chút sợ hãi trong đó.
Ngồi dậy thì thấy chân mình lại không có cảm giác gì cô vội lật chăn ra.
Thấy chân mình đã được băng bó rất cẩn thận quấn mấy vòng luôn khiến cô hơi khó chịu và bí bức.
Sau khi ngất đi cô biết gì nữa kể cả cơn đau cũng phải chịu thua cô.
Sau bao nhiêu lần bị đánh đập có lẽ cô đã quen với nó.
Vừa mới chạm chân xuống nền đất thì người cô cứ như nước vậy mềm nhũn ra rồi ngã khụy xuống sàn.
- Sao lại không có cảm giác gì vậy? Chẳng lẽ mình què rồi à.
Anh từ ngoài bước vào thấy cô nằm sõng soài dưới sàn vội đến nâng người cô lên.
- Mới đó sao mà xuống giường rồi, cô không thấy chân mình đang bị thương sao?
- " Anh ta có uống lộn thuốc không vậy? Sao lại hỏi mìn câu ngớ ngẩn như vậy? Hình như người này không phải là anh ta "
Cô cười trừ
- Haha tôi đâu dám..tại tôi