Editor: Myy
_____
Bác sĩ chủ nhiệm rời đi, trong phòng bệnh bây giờ chỉ còn lưu lại hai y tá thay phiên trông chừng cô. Lục Bắc Xuyên ngồi ở bên giường Diệp Trăn, nhìn cô bởi vì phần bụng đau đớn mà đầu chảy đầy mồ hôi, trong lòng cảm thấy vô cùng xót xa đau đớn.
"Có còn thấy đau không?"
Diệp Trăn suy yếu cười với hắn, "Không sao, hết đau rồi." Cô vuốt ve cái bụng to ra, "Thằng nhóc này cuối cùng cũng để yên cho em nghỉ ngơi rồi."
"Buồn ngủ thì cứ ngủ một giấc đi, đừng cố gượng quá."
Diệp Trăn bị đứa bé giày vò đến tận nửa đêm, mãi đến bây giờ mới cảm thấy không đau nữa, mệt mỏi tới mức một đầu ngón tay cũng không muốn nhúc nhích.
"Vậy còn anh thì sao?"
"Anh không đi đâu hết, anh sẽ ở đây trông chừng em."
Một câu nói đó khiến Diệp Trăn cực kì an tâm, tất cả nỗi sợ hãi trong nháy mắt đã hóa thành hư không. Cô nhìn ánh mắt chuyên chú kia của Lục Bắc Xuyên, mí mắt dần dần nặng nề, sau đó chậm rãi ngủ thiếp đi.
Lục phu nhân vội vàng chạy đến, nhìn thấy Diệp Trăn an ổn ngủ thiếp đi liền biết là không có gì đáng ngại, rốt cuộc mới dài thở dài một hơi, bà đưa mấy món đồ dùng hằng ngày vừa mang đến cho người hầu cất đi, sau đó đến phòng bác sĩ chủ nhiệm hỏi tình huống hiện tại.
Sau khi đã hiểu được tình huống, Lục phu nhân lúc này mới gọi Lục Bắc Xuyên ra ngoài.
"Cả đêm nay con chưa ngủ rồi, tranh thủ đi ngủ một giấc trước đi, để mẹ trông coi Trăn Trăn cho."
Lục Bắc Xuyên thức cả đêm để làm việc là chuyện bình thường, cho nên một đêm này không ngủ thật sự cũng không sao, hắn lắc đầu, "Mẹ đến căn phòng sát vách ngủ đi, con không sao đâu."
Lục phu nhân thở dài, "Làm sao mà mẹ yên tâm ngủ cho được."
Lúc trước bà mang thai Lục Bắc Xuyên cũng là sinh non, đau đớn suốt một ngày một đêm mới sinh được nó ra, bây giờ nhìn bộ dáng này của Diệp Trăn, chỉ sợ nó còn phải chịu đau đớn hơn.
Đàn bà và phụ nữ với nhau rất dễ sinh ra đồng cảm, vừa nghĩ tới lúc mình sinh con thống khổ như nào, trong lòng bà không khỏi cảm thấy lo lắng cho Diệp Trăn.
*Bản edit chỉ được đăng tải tại trang wattpad (@My_OwO) & wordpress (bemytwinkle.wordpress.com)*
Trời rạng sáng. Phía chân trời xa xôi, mặt trời ngoi đầu lên chiếu sáng cả mặt đất, mặt kính bên ngoài các tòa nhà chọc trời phản xạ ra một cảnh tượng phồn hoa.
Một vòng ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ khiến cả phòng bệnh vô cùng sáng sủa, Diệp Trăn bị ánh sáng này làm chói mắt, cô dùng mu bàn tay lên che lại, sau đó mơ mơ màng màng nói: "Sáng..."
Lục Bắc Xuyên đứng dậy kéo màn cửa sổ lên, quay đầu lại, Diệp Trăn đã tỉnh dậy rồi.
"Tỉnh rồi à? Sao rồi? Em còn thấy đau nữa không?"
Diệp Trăn lắc đầu, "Không sao, không đau lắm. Hôm nay anh không đến công ty à?"
"Vợ sinh con, anh còn đến công ty để làm gì?"
Mặc dù biết hôm nay Lục Bắc Xuyên sẽ không đến công ty, nhưng chính tai nghe được Lục Bắc Xuyên nói vậy, trong lòng Diệp Trăn bỗng nhiên dâng lên một cảm giác thỏa mãn và an tâm; sự bối rối và sợ hãi của tối hôm qua đã biến mất hết không còn sót lại chút gì nữa rồi.
Cửa phòng bệnh mở ra, mẹ Lục dẫn theo dì Nguyệt đi vào, trong tay còn xách theo không ít túi đồ ăn.
"Trăn Trăn tỉnh rồi à? Con có còn cảm thấy đau nữa không?"
Diệp Trăn lắc đầu, "Cảm ơn mẹ, hết đau rồi ạ."
"Cám ơn cái gì. Đúng lúc mẹ vừa mang bữa sáng tới, Bắc Xuyên, con đút cho Trăn Trăn ăn một chút đi."
Diệp Trăn bày ra vẻ mặt đau khổ,
"Mẹ à, con không có khẩu vị."
"Không có khẩu vị vẫn phải ăn một chút, nếu không thì lúc sinh Bảo Bảo sẽ không có sức đâu. Ngoan, nghe lời mẹ đi, mẹ chuẩn bị cho con toàn là món mà bình thường con thích ăn đó. Dì Nguyệt hầm canh mất nửa đêm lận, ít nhiều gì con cũng nên uống hai chén chứ. Giữ gìn sức khỏe là điều rất quan trọng!"
Mẹ đã nói đến như vậy rồi, Diệp Trăn cũng không dám từ chối. Cô được Lục Bắc Xuyên đỡ ngồi dậy, hắn ân cần đút từng ngụm canh cho cô, cuối cùng cũng uống được một chút.
Lúc mười giờ hơn thì Lục lão gia và Lư quản gia đến, bác sĩ chủ nhiệm lại báo cáo tình trạng của Diệp Trăn cho ông để cho ông đỡ khỏi lo lắng.
Diệp Trăn nhìn Lục lão gia cao tuổi, cũng không đành lòng bắt ông phải mệt nhọc ngồi đây đợi lâu, cho nên chỉ nói chuyện hai câu liền bảo Lư quản gia đưa Lục lão gia đi về nghỉ ngơi.
Nhưng Lục lão gia không chịu, mạnh miệng nói thân thể của mình vẫn rất tốt, nhất định phải ở bệnh viện đợi Bảo Bảo sinh ra.
Tất cả mọi người đều không lay chuyển được ông, cho nên đành phải tìm một căn phòng để Lục lão gia đi nghỉ trước.
Hơn hai giờ trôi qua, bụng Diệp Trăn lại bắt đầu đau, sau hai ba lần đứt quãng, y tá phát hiện nước ối đã bị vỡ, liền tranh thủ đẩy giường bệnh vào phòng sinh.
Trước lúc đi vào phòng sinh, Diệp Trăn nắm lấy bàn tay Lục Bắc Xuyên, chịu đựng đau nhức kịch liệt hỏi hắn, "Anh sẽ chờ em sao? Thật sự sẽ chờ em ở đây sao?"
Lục Bắc Xuyên không hề chớp mắt nhìn chằm chằm ánh mắt lo lắng của Diệp Trăn, giọng nói bình ổn, "Đúng vậy. Em sẽ không sao đâu, anh sẽ chờ em và con ra."
Diệp Trăn kinh ngạc nhìn ánh mắt của hắn, giống như muốn tìm trong đáy mắt hắn một thứ khiến cô tin tưởng.
Bốn mắt nhìn nhau cứ như vậy một hồi, Diệp Trăn rốt cuộc chấp nhận tin tưởng hắn, bàn tay suy yếu buông ra. Bác sĩ thấy vậy liền vội vàng đẩy người vào trong phòng sinh. Thẳng đến lúc cửa phòng sinh bị đóng lại, đèn sáng lên, lúc này Lục Bắc Xuyên mới lảo đảo mấy bước về sau dựa lên tường.
Lục lão gia ngồi ở ngoài phòng sinh, sắc mặt không có chút gợn sóng, nhưng hai bàn tay nắm chặt gậy gỗ lại khiến ông bại lộ tâm tình lo lắng của mình giờ phút này.
Lục phu nhân chắp tay trước ngực nhịn không được cầu nguyện, đi tới đi lui ở trong hành lang.
Lư quản gia cũng thỉnh thoảng nhìn về phía phòng sinh, sắc mặt lo lắng.
Thần thái mọi người khác nhau, nhưng đều có chung một tâm trạng.
***
Editor có lời muốn nói:
Biết là sẽ bị ném đá cơ mà nhịn không được muốn đào thêm hố mới quá hix
Truyện convert hay :
Thủ Tịch Người Thừa Kế Trần Bình