Editor: Myy
___
Bên vay nặng lãi cho Diệp Chấn Đình một khoảng thời gian để thu xếp tiền, hôm nay chính là kì hạn cuối cùng.
Dao đang kề trên cổ, Diệp Chấn Đình nào còn dám trì hoãn, lừa gạt đám người vay nặng lãi cùng nhau đến công ty Diệp Trăn, cũng không có đến hẳn công ty tìm cô mà là đợi sẵn ở dưới ga ra.
Cho Diệp Chấn Đình mấy cái lá gan thì ông ta cũng không dám đi lên tìm người, trong lòng của ông ta biết rất rõ, nếu như ông ta dám lên, dựa vào tính tình của Diệp Trăn chắc chắn sẽ gọi bảo vệ đẩy ông ta ra ngoài, không chừa cho ông ta một chút xíu mặt mũi nào.
Nhưng bây giờ mất mặt là chuyện nhỏ, chuyện vay nặng lãi bị lộ tẩy mới là chuyện lớn.
Ông ta úp úp mở mở nói là gặp Diệp Trăn tại ga-ra, bên vay nặng lãi cũng rất kiên nhẫn, cùng Diệp Chấn Đình đợi đến tận tối muộn, lúc này mới đợi được Diệp Trăn khoan thai tới chậm sau khi tăng ca.
Diệp Chấn Đình ngồi vào trong xe của Diệp Trăn, mấy người bọn họ chờ ở bên ngoài xe. Cũng không biết sau đó hai người đã nói những gì, Diệp Chấn Đình để bọn hắn lái xe đi theo, một đám người cứ như vậy mơ hồ bám theo xe của Diệp Trăn.
Bây giờ vừa nghe điện thoại của ông chủ nhà mình rồi mới biết, tên già Diệp Chấn Đình này lại bắt bọn hắn làm vũ khí sử dụng, cùng ông ta làm bọn cướp!
Ông chủ trong điện thoại mắng tung toé nước miếng họ cũng không dám đáp lời, vội vàng cam đoan sẽ không để cho Diệp Trăn bị tổn thương rồi mới cúp máy.
Điện thoại vừa cúp, ánh mắt hắn ta nhìn về phía Diệp Chấn Đình liền không còn ý tốt.
Vốn tưởng rằng con gái tự nguyện đưa tiền, không nghĩ tới lại là ép buộc.
Ép buộc thì thôi đi, bọn họ là dân đòi nợ, cũng không phải loại người đứng đắn gì, chỉ cần lấy được tiền là được.
Nhưng nào có thể ngờ tới, vị bà Lục này lại không phải người có thể động vào!
Không chỉ không thể động mà còn không thể có chút sơ xuất nào, nếu không, mấy người bọn họ đều sẽ gặp xui xẻo.
Bên này Diệp Chấn Đình còn không hề hay biết, rót cho Diệp Trăn một ly cà phê, nhỏ giọng kiên nhẫn khuyên cô, ý muốn dùng tình thương của cha để đả động Diệp Trăn.
"Trăn Trăn, cha biết, từ nhỏ đến lớn là do cha đã không quan tâm con, nhưng đấy là do cha thật sự hết cách. Con nghĩ xem, nếu không phải khi con còn bé cha đã phải ra ngoài cố gắng kiếm tiền, con có thể trưởng thành trong hoàn cảnh áo cơm không lo như vậy sao?"
Bây giờ Diệp Trăn có thể cử động, có thể nói chuyện, nhưng vẫn không thể xem nhẹ tính chất cơ bản của vụ việc này là bắt cóc. Cô nghe Diệp Chấn Đình nói, không phản ứng lại.
"Cha biết, trong lòng con rất oán hận, cảm thấy không công bằng. Đúng! Trong chuyện giữa con và Diệp Tình, quả thật là mẹ con có hơi phân biệt đối xử, nhưng com suy nghĩ kỹ một chút đi, những năm qua tình yêu thương của cha mẹ đối với con chẳng lẽ là giả sao? Trong người con vẫn còn chảy dòng máu của cha, nuôi nấng con hơn hai mươi năm, phần ân tình này sao có thể nói cắt đứt là đứt, con nói xem có đúng hay không?"
Mí mắt Diệp Trăn hơi giương lên, lạnh lùng nhìn Diệp Chấn Đình, trên mặt không có chút biểu cảm nào.
Trong cặp mắt đen nhánh kia, lạnh lẽo lan tràn, hoàn toàn nhìn không ra chút ý cười.
Dưới ánh mắt rét lạnh cực độ này, Diệp Chấn Đình cảm thấy có một chút khó chịu, rùng mình một cái.
Diệp Chấn Đình nghĩ, có lẽ là do thời tiết lạnh, hoặc có lẽ là bởi vì mình mặc hơi ít.
"Trăn Trăn, con còn nhớ không, hồi mười tuổi con đổ bệnh, con gọi điện thoại cho cha, cha liền lái xe trong đêm suốt năm tiếng về nhà để đưa con đi bệnh viện. Cha còn bỏ công việc, không ngủ không nghỉ chăm sóc con suốt một ngày một đêm. Mặc dù cha bận rộn công việc, nhưng chỉ cần là chuyện của con thì cha sẽ đều lập tức trở lại bên cạnh con. Con là đứa con quý báu nhất của cha. Lúc con còn ở trong bụng mẹ, mỗi một khắc cha đều ngóng trông con được sinh ra. Chúng ta là gia đình, sao con có vô tình với cha như thế?"
Diệp Chấn Đình đè thấp tiếng nói đến nỗi khàn cả giọng, Diệp Trăn lại không có chút gợn sóng nào với lời nói này.
Những việc mà Diệp Chấn Đình nói không có một chút liên quan nào tới cô, mà với tư cách một người đứng xem, Diệp Trăn cảm thấy vô cùng buồn nôn với lời nói dối trá này của Diệp Chấn Đình!
Có việc cần nhờ mới tìm Diệp Trăn, không có việc gì thì liền đi khoe khoang với Diệp Tình. Trong mắt cha mẹ Diệp gia, chỉ có Diệp Tình mới là con gái bảo bối của họ. Lần này nói ở trước mặt cô, đơn thuần chỉ là để lừa gạt cô bỏ tiền ra cứu ông ta một mạng mà thôi.
"Diệp tiên sinh," Diệp Trăn không gọi ông ta là cha nữa, mà lạnh nhạt gọi Diệp tiên sinh, "Có một số chuyện không phải là đột nhiên, mà đều có trình tự. Bây giờ ông cho rằng tôi vô tình với ông, sao ông không nghĩ là bởi vì lúc trước Diệp gia cũng vô tình như vậy với Diệp Trăn?"
Cô dừng lại một chút, nói tiếp: "Tôi không biết chuyện bị bệnh lúc mười tuổi mà ông nói, nhưng tôi biết, nếu như ông thật sự đã làm hết chức trách của người cha thì tôi cảm thấy ông đã không rơi vào tình trạng như ngày hôm nay rồi."
Diệp Chấn Đình vẻ mặt cứng ngắc, "Trăn Trăn, câu này của con có ý gì? Cha là cha của con, sao con có thể nói như vậy với cha?"
Khoé miệng Diệp Trăn xẹt qua một tia cười lạnh, "Có người cha nào lại đi bắt cóc con gái của mình không? Nếu ông thật sự coi tôi là con gái vậy tại sao lại bắt cóc tôi?"
"Đây mà là bắt cóc sao? Cha chỉ tìm con để trò chuyện tâm sự thôi mà, sao có thể tính là bắt cóc được?" Nói đến đây, giọng điệu Diệp Chấn Đình mềm nhũn ra, "Trăn Trăn à, con giúp cha một chút đi, trả hộ cha 40 triệu đi có được không? Cha thề, chỉ cần con trả được 40 triệu này, về sau cha sẽ không đến làm phiền con nữa, nhé?"
Nói xong, ông ta lại than thở, "Nếu không phải do chị con thực sự không bỏ ra nổi 40 triệu, nó cũng đã không bắt cha tới tìm con rồi.
"Trò chuyện? Tâm sự?" Diệp Trăn giễu cợt, "Tại sao ông không đi tìm Diệp Tình tâm sự đi? Bán biệt thự, cổ phần, sau đó bảo Diệp Tình góp tiền lại, cũng không phải không đủ 40 triệu."
"Đâu được!" Diệp Chấn Đình nhỏ giọng nói: "Biệt thự, xe và cổ phần, tính toán đâu ra đấy cũng chỉ được tầm hai mươi triệu, Diệp Tình lấy đâu ra được hai mươi triệu còn lại?"
Diệp Trăn hỏi lại ông ta: "Sao chị ta lại không bỏ ra nổi hai mươi triệu?"
Diệp Chấn Đình hơi ngừng lại, vẻ mặt rất kinh ngạc, "Con nói... nói cái gì cơ? Diệp Tình? Nó kiếm được 40 triệu sao?"
Diệp Trăn nhíu mày, ý vị thâm trường cười nói: "Đương nhiên, ông không biết à?"
"Nó... nó không phải đã nói không có tiền sao? Ở trong giới giải trí lâu như vậy