Editor: My
___
Thi thể của Lục lão gia được chôn cất trong mộ tổ (1) Lục gia năm ngày sau đó.
(1) Mộ tổ: là mộ của người đứng đầu dòng họ, mộ của vị trưởng họ, trưởng tộc đời đầu tiên của dòng họ. Mộ tổ đại diện cho vị thế và tiếng nói của dòng họ, vì thế xây mộ tổ là việc lớn vô cùng quan trọng, ảnh hưởng tới toàn thể dòng họ ấy.
Khu mộ Lục gia được núi và ven biển vây quanh, là một nơi có phong cảnh tuyệt đẹp.
Bên cạnh mộ của lão gia là hai ngôi mộ giống nhau như đúc, là phần mộ của hai người vợ đã qua đời sớm của Lục lão gia.
Ngày hạ táng trời mưa rơi lác đác, sắc trời mông lung bụi bặm, qua rất nhiều ngày vẫn chưa tạnh.
Lục Thiếu Ngôn không có mặt.
Kỳ thật từ sau khi Lục lão gia qua đời, Lục Thiếu Ngôn đã không ra khỏi phòng năm ngày liên tiếp, Thẩm Vi Nhân đã khuyên nhưng cửa phòng vẫn đóng kín.
Đám họ hàng Lục gia không thấy Lục Thiếu Ngôn ở linh đường đều mắng hắn ta là thằng con bất hiếu, tốt xấu gì lúc còn sống lão gia cũng là người nuông chiều cậu ta nhất, bây giờ lão gia chết rồi mà hắn thậm chí còn không xuất hiện trong tang lễ, đúng là bất hiếu!
Nhưng cũng có người tỏ ra hiểu cho Lục Thiếu Ngôn, người cha mình thương yêu nhất qua đời, hắn không chịu nổi cú sốc này nên mới không muốn đến tang lễ của ông.
Nhưng suy đoán đủ kiểu thì vẫn chỉ là suy đoán, đến cuối cùng là tại sao, không ai biết được.
Sắc trời dần dần tối đi, dưới sự chứng kiến của một đám người, quan tài của Lục lão gia chầm chậm hạ xuống.
Diệp Trăn đứng bên cạnh Lục Bắc Xuyên, nghe tiếng khóc rống bi thương bên tai, không khỏi buồn lòng. Lão gia khi còn sống oai phong cỡ nào, sau khi chết cũng chỉ còn một cái quan tài mà thôi.
Lục Bắc Xuyên cầm tay của cô, cảm nhận được cái lạnh lẽo thấu xương, mi tâm gấp vặn, "Để anh bảo người đưa áo khoác tới cho em."
Diệp Trăn cầm tay của hắn hấp thụ sự ấm áp, "Không sao, em không lạnh, chỉ là tay hơi lạnh thôi."
Lục Bắc Xuyên nhìn quan tài đã được hạ táng, đáy mắt đen nhánh, không giấu nổi sự mệt mỏi.
Người chủ trì tang lễ của Lục lão gia là Lục Bắc Xuyên, tất cả mọi chuyện từ lớn đến nhỏ đều không thể thiếu hắn, còn có đống văn kiện ở Lục thị đang chờ nữa. Tính ra, tổng thời gian Lục Bắc Xuyên chợp mắt trong năm ngày qua còn chưa tới mười tiếng.
Hắn nhỏ giọng nói với Diệp Trăn: "Bên này sắp xong rồi, em về xe nghỉ ngơi một lát trước đi, anh sẽ tới ngay."
Người tụ tập trước mộ Lục gia dần rời đi, Diệp Trăn đứng ở bên cạnh hắn không nhúc nhích, "Em ở với anh."
Mệt mỏi về mặt thể chất không đáng sợ, chỉ sợ mệt về mặt tinh thần. Lục Bắc Xuyên liên tục làm việc với cường độ cao suốt năm ngày đã nỏ mạnh hết đà (2), cô muốn ở bên cạnh chăm sóc hắn.
(2) Nỏ mạnh hết đà: thế suy sức yếu.
Lục Bắc Xuyên chỉ nắm thật chặt lòng bàn tay Diệp Trăn, không nói thêm gì nữa.
Mặt trời dần lặn xuống, trong cơn mưa phùn có gió nhẹ, giờ nơi đây chỉ còn lại Lục Bắc Xuyên, Diệp Trăn và mấy chú công nhân.
Lục Bắc Xuyên nắm bờ vai Diệp Trăn, kéo cô sát vào người mình, "Chúng ta trở về thôi."
Diệp Trăn nhìn thoáng qua ngôi mộ đã được đắp cẩn thận, đi theo Lục Bắc Xuyên vào trong xe.
Trên đường trở về Diệp Trăn đột nhiên hỏi Lục Bắc Xuyên, "Sau khi em chết có phải cũng sẽ được chôn ở chỗ đó không?"
"Em là vợ của anh, tức là người của Lục gia, sau khi chết đương nhiên cũng sẽ được chôn tại khu mộ của Lục gia."
Diệp Trăn nhớ tới hai ngôi mộ bên cạnh mộ của Lục lão gia, liên tưởng tới đủ loại chuyện xảy ra trong khoảng thời gian qua, hỏi: "Em nghe mẹ nói, lão gia từng có ba đời vợ. Hai ngôi mộ bên cạnh mộ của ông khi nãy chính là của hai phu nhân đó sao. Vậy còn một người nữa là mẹ của Lục Thiếu Ngôn, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Cô luôn cảm thấy bệnh tình của Lục lão gia đến quá mức kỳ lạ.
Trong tiểu thuyết Lục lão gia không phải qua đời vì bệnh ung thư gan, mà là chết già sau mười năm nữa, bình an qua đời. Lục Thiếu Ngôn công bố đối đầu Lục thị để trả thù cho mẹ, nhưng lại không nói kỹ nguyên nhân cụ thể.
Lời bác sĩ trưởng trong bệnh viện nói với cô cũng làm cho Diệp Trăn không khỏi hoài nghi, có lẽ nào bệnh của Lục lão gia có liên quan tới Lục Thiếu Ngôn?
Nhưng nếu bệnh của Lục lão gia thật sự có liên quan tới Lục Thiếu Ngôn, vậy thì hắn ta phát điên rồi sao?
Lúc Lục Thiếu Ngôn xuất ngoại Lục Bắc Xuyên vẫn còn nhỏ, mẹ Lục cũng coi như người trong cuộc quan sát hết mọi chuyện, cũng từng nói đến chuyện này với Lục Bắc Xuyên, nhưng sau này, ở trước mặt Lục lão gia không ai dám nhắc lại chuyện này nữa, ai cũng nói năng thận trọng rồi cuối cùng lựa chọn lãng quên.
Lục Bắc Xuyên kể từ đầu tới cuối chuyện này cho Diệp Trăn, sau khi Diệp Trăn nghe xong liền trầm mặc một lúc lâu, trong đầu đã hơi hiểu những hành vi của Lục Thiếu Ngôn.
Một người làm cái gì cũng có nguyên do, Lục Thiếu Ngôn vì tuổi thơ mà trong lòng mang sự hận thù với Lục thị, sau đó lựa chọn đối nghịch với Lục thị, đây dường như cũng là chuyện đương nhiên.
Có một số chuyện chỉ cần đền bù là sẽ được tha thứ, nhưng cũng có một số việc không gì thể bù đắp lại được.
Đó là điểm mấu chốt cuối cùng.
"Nói như vậy, mẹ của Lục Thiếu Ngôn mới là người phụ nữ Lục lão gia yêu nhất sao?" Diệp Trăn thở dài, "Nhớ cả đời thì sao, cuối cùng thì đến lúc qua đời cũng không thể gặp lại bà ấy, ngay cả mộ cũng..."
Diệp Trăn trầm mặc một lát, nhìn khu mộ dần khuất bóng, xung quanh là một mảnh núi xanh nước biếc, đây quả là nơi có không khí nơi tốt.
"Lục Bắc Xuyên, nếu như mấy năm nữa em đi trước anh, anh có thể chôn chúng ta ở cùng một chỗ được không?"
Tay Lục Bắc Xuyên khoác lên vai Diệp Trăn hơi cứng, trong lúc nhất thời không đáp lại được.
"Quên đi," Diệp Trăn thở dài, "Nếu như có ngày em cũng mất sớm như hai người vợ trước của ông, sau đó anh lại lấy những người khác... về sau chết sẽ rất xấu hổ, sợ là sẽ lao vào đánh nhau mất."
Nghe thấy câu này, Lục Bắc Xuyên trực tiếp cười ra tiếng, "Em nói linh tinh gì vậy?"
Hắn kéo Diệp Trăn vào trong ngực, nói từng từ từng chữ, trầm giọng, giống như đang hứa hẹn: "Cả đời này, anh chỉ có em."
Diệp Trăn tựa ở lồng ngực hắn, lúc nghe hắn nói lời này trái tim liền đập phanh phanh trong lồng ngực, khóe miệng không nhịn được kéo lên một nụ cười.
"Lúc trước em vẫn luôn nhắc nhở anh về Lục Thiếu Ngôn, lòng dạ chú ta rất khó đoán. Chắc khi ông qua đời sẽ càng không kiêng nể gì cả, sau này em cách xa chú ấy một chút nhé."
Diệp Trăn gật đầu, "Trước đó bác sĩ trưởng đã nói bệnh tình của ông có chút kỳ lạ, sau đó anh hỏi lại, có phát hiện cái gì không?"
"Chuyện này vẫn đang điều tra, sau khi đã rõ ràng anh sẽ cho người giải quyết, nhưng mà," Giọng điệu của Lục Bắc Xuyên rất kiên định, đáy mắt chứa sự lo lắng, "Chuyện này anh không cho phép em nhúng tay vào."
Mặc dù lời bác sĩ nói chỉ là suy đoán, nhưng Lục Bắc Xuyên có thể thấy được trong mắt bác sĩ, thái độ của bác sĩ như vậy chỉ để cẩn trọng lời nói mà thôi, vì vẫn còn thiếu một vài chứng