Chương 95: Lục tổng, mùi dấm của ngài tôi ngửi còn thấy ê hết cả răng đây này!
Editor: Myy
___
Từ lúc Lâm Trạm được Lục lão gia nhận về, dưới sự giúp đỡ của Lục Thiếu Ngôn và một số nhân mạch khác, sự nghiệp của anh ta vô cùng thuận buồm xuôi gió.
Không còn ai dám nói anh ta không rõ lai lịch, cũng không còn ai hở một chút là nhăn mặt với anh, ngược lại còn có nhiều người khen anh ta tuổi trẻ tài cao.
Hai năm, thành tựu bây giờ của anh ta có thể nói là đã dẫn trước mấy người đồng trang lứa. Danh tiếng, địa vị, tiền tài, dường như không thiếu cái gì. Nhưng chỉ có mình Lâm Trạm biết, cuộc sống của anh nhìn thì có vẻ bận rộn lại tuyệt không hề phong phú, trong lòng có một chút trống rỗng. Rõ ràng hai năm qua thoải mái hơn nhiều so với cuộc sống hơn hai mươi năm trước, nhưng anh ta vẫn cảm thấy rất khổ sở.
Một ngày khổ bằng một năm.
Lục Thiếu Ngôn đã từng hỏi anh, tại sao không tìm phụ nữ? Hắn ta chỉ vào đám người đang ăn uống dưới ánh đèn linh đình đằng kia, nói, những người phụ nữ chưa lập gia đình đó, chỉ cần anh ta muốn thì ngay lập tức có thể thuê phòng. Ngay cả người đã kết hôn cũng không có vấn đề gì.
Cuối cùng Lục Thiếu Ngôn còn ghé vào lỗ tai anh ta nói thầm một câu: Chỉ cần không để bị phát hiện.
Lâm Trạm biết giới hạn đạo đức và tam quan của Lục Thiếu Ngôn rất thấp.
Nhưng anh ta lại thờ ơ.
Trong mắt anh, những người phụ nữ này ngoài vẻ xinh đẹp ra thì tất cả đều tẻ nhạt vô vị.
Có lẽ là hơi quơ đũa cả nắm, nhưng Lâm Trạm đã không còn kiên nhẫn để tìm hiểu nội tâm của bọn họ nữa rồi.
"Anh thật sự cảm thấy, anh có thể dễ dàng lấy được những chứng cứ phạm tội của Lục Bắc Xuyên, hạ gục hắn sao?" Hai năm qua Lâm Trạm không chạm mặt với Lục Bắc Xuyên trên thương trường, nhưng anh ta nghe mấy bị trưởng bối kia nói, biết được sự tích hồi còn trẻ của Lục Bắc Xuyên.
Lúc tuổi còn trẻ mưu tính vẫn còn sâu xa, bây giờ trải qua bao năm tháng rèn giũa vẫn sẽ dễ dàng phạm phải sai lầm nhỏ này sao? Mặc cho người ta bắt lấy bím tóc mình?
Việc này có chút kỳ quặc.
Lâm Trạm cảm thấy Lục Thiếu Ngôn quá mức khinh địch.
Nhưng Lục Thiếu Ngôn lại thề son sắt đối với chứng cứ trên tay mình, tựa hồ chỉ cần giao chứng cứ ra, Lục thị liền chính thức thành của hắn vậy.
Lâm Trạm vuốt vuốt quả cầu nhỏ toả ra đủ mọi ánh sáng sắc màu trong tay, giống như dồn hết sự chú ý lên trên món đồ chơi kia, không muốn thao thao bất tuyệt thuyết phục Lâm Trạm, chỉ lười nhác thuận miệng nói bốn chữ, "Rửa mắt mong đợi."
Rửa mắt mong đợi vậy thì liền rửa mắt đợi đi, Lâm Trạm nghĩ.
Nhưng nếu đúng như Lục Thiếu Ngôn nói, Lục Bắc Xuyên bị lật đổ... vậy Diệp Trăn phải làm sao bây giờ?
Lâm Trạm chợt loé lên trong đầu một ký ức.
Dù cho đã lâu chưa gặp lại Diệp Trăn, ấn tượng đó vẫn khắc sâu trong đầu hắn.
Ở cuộc chiến giữa Lục Thiếu Ngôn và Lục Bắc Xuyên, Lâm Trạm không thấy tỉ lệ Lục Thiếu Ngôn thắng là cao, nhưng trong đầu lại không chỉ suy nghĩ qua một lần, vọng tưởng Lục Bắc Xuyên thật sự bị đánh bại, vậy Diệp Trăn phải làm sao bây giờ?
Lục Bắc Xuyên và Diệp Trăn đã có với nhau một đứa bé đáng yêu, gia đình họ rất hạnh phúc. Anh ta không muốn nhìn thấy cảnh anh anh em em của Diệp Trăn và Lục Bắc Xuyên, càng không muốn nghe thấy đứa trẻ kia gọi tiếng cha mẹ, cho nên mặc dù anh ta được Lục lão gia nhận lại, nhưng từ trước tới nay đều chưa từng có trường hợp công khai đối mặt với Lục Bắc Xuyên.
Nếu như Lục Bắc Xuyên thật sự nghèo túng, hoặc là đi tù, Diệp Trăn chắc cũng sẽ nuôi con chờ hắn.
Phán mười năm liền chờ mười năm, phán hai mươi năm thì chờ hai mươi năm.
Diệp Trăn sẽ chờ hắn cả đời.
Lâm Trạm nặng nề thở dài trong lòng.
Anh ta hi vọng Diệp Trăn có thể bạc tình bạc nghĩa một chút, tốt nhất là tuyệt tình vào, như vậy anh ta liền có đủ lý do khiến Diệp Trăn rời khỏi Lục Bắc Xuyên. Không, nếu như Diệp Trăn thật sự là người bạc tình bạc nghĩa, không cần anh ta, cô cũng sẽ rời khỏi Lục Bắc Xuyên.
Nhưng Diệp Trăn đơn thuần lương thiện lại hiểu chuyện, làm sao có thể từ bỏ Lục Bắc Xuyên sau khi hắn vào tù?
Lâm Trạm bất lực cười khổ.
Vọng tưởng.
Quả nhiên chỉ là vọng tưởng mà thôi.
Lục Thiếu Ngôn đứng dậy, dường như hiểu sự trầm mặc của anh ta, vỗ vỗ vai anh, cười nói: "Lâm Trạm, bây giờ cái gì cậu cũng có, lá gan cũng cần lớn hơn, tốt nhất là lớn hơn chút nữa. Cậu tuổi trẻ tài cao, không thể kém hơn Lục Bắc Xuyên được."
Lâm Trạm cứng đờ người, cắn chặt răng, không nói gì.
Lục Thiếu Ngôn cũng không tiếp tục nhiều lời, cầm lấy món đồ chơi đủ màu sắc nắm trong lòng bàn tay, rời khỏi phòng làm việc.
—— Bởi vì hắn ta đã nhận được tin nhắn của Thẩm Vi Nhân.
Chỉ trong vòng 5 phút ngắn ngủi.
Bởi vậy, càng có thể thấy được sự vội vàng và dã tâm của Thẩm Vi Nhân.
Việc này khiến Lục Thiếu Ngôn cũng tự dưng hưng phấn lên, hắn đã không nhịn được muốn nhìn cảnh Lục thị sụp đổ và... Thẩm thị suy tàn rồi.
***
Lục Thiếu Ngôn và Thẩm thị liên thủ, dường như thật sự không ảnh hưởng gì tới Lục Bắc Xuyên, lúc «Bên bờ sông Tần Hoài» gặt hái được thành công to lớn, Lục Bắc Xuyên còn có thể bồi Diệp Trăn tới buổi họp báo.
Công ty giải trí Triêu Tầm coi như đã chính thức đặt chân vào trong giới, cùng với sự thành công của «Bên bờ sông Tần Hoài», Triêu Tầm đã có chỗ đứng ở giới giải trí.
Cũng chính bởi vì vậy, có không ít người đại diện của người nổi tiếng bắt đầu liên lạc tới Triêu Tầm.
Dù sao bây giờ minh tinh của công ty Triêu Tầm vẫn còn ít, mà quyết tâm chiếm giữ giới giải trí của Lục thị mọi người đều rõ như ban ngày, sau này số tiền đầu tư mà Triêu Tầm đập vào chắc chắn không ít. Miếng thịt béo bở này, có ai lại không muốn?
Lúc có phóng viên hỏi về việc ký kết hợp đồng với minh tinh, Lục Bắc Xuyên nói thẳng công ty Triêu Tầm sẽ giao cho Diệp Trăn toàn quyền phụ trách, những chuyện nhỏ nhặt này, hắn sẽ không can thiệp, cũng sẽ không hỏi đến.
Tất cả mọi người ghi tạc lời nói của Lục Bắc Xuyên vào trong lòng, đương nhiên, Diệp Trăn cũng vậy. Cho nên sau khi về công ty chuyện thứ nhất cô làm chính là kêu Tần Tri Âm giao tư liệu của đám minh tinh đến trước bàn làm việc cho mình.
Một xấp tư liệu thật dày, trong đó có không ít tiểu thịt tươi mới ra mắt, diễn viên ra mắt đã lâu có chút danh tiếng, hay minh tinh ra mắt nhiều năm vẫn không có tiếng tăm gì đều thấy hứng thú với Triêu Tầm.
Tần Tri Âm không đợi cô xem hết xấp tài liệu kia, cười nói: "Thật ra, còn có một người cũng muốn ký hợp đồng với chúng ta."
"Ai?" Diệp Trăn lật văn kiện, hờ hững hỏi.
"Tiểu thư Mạnh Tiệp."
Diệp Trăn ngẩng đầu, "Cô ấy?"
"Đúng vậy, hợp đồng của cô ấy đã hết hạn, hôm qua vừa liên lạc với tôi."
"Cô thấy thế nào?"
Tần Tri Âm cười nói: "Mạnh tiểu thư mặc dù bị phong sát bốn năm, nhưng hào quang bốn năm trước không ai có thể sánh kịp. Sau khi bộ phim được phát sóng, gần đây độ hot của Mạnh tiểu thư cũng đã tăng trở lại. Chỉ cần đợi một thời gian nữa, Mạnh tiểu thư nhất định có thể tái tạo lại thời huy hoàng lúc trước, nhưng mà..."
"Vưu Tĩnh?"
Tần Tri Âm gật đầu, "Đúng vậy, Vưu Tĩnh, anh ta cũng liên lạc với tôi, nói hi vọng chúng ta không nên nhúng tay vào chuyện