Tôi Mang Thai Đứa Bé Là Nhân Vật Phản Diện

Mẹ Con Đều Bình An (1)


trước sau

Editor: Myy

____

Thời gian từ từ trôi qua, thời gian Diệp Trăn bị đẩy vào phòng sinh đã qua ba giờ. Mà trong ba giờ này, lâu lâu chỉ có bác sĩ và y tá bước nhanh ra vào phòng sinh, nhóm người Lục Bắc Xuyên cũng không dám cản trở những vị bác sĩ và y tá kia ra để hỏi, chỉ sợ làm trễ nãi bọn họ.

"Cũng hơn ba giờ rồi, sao Trăn Trăn còn chưa có đi ra?" Người đầu tiên không giữ được bình tĩnh lại là Lục lão tiên sinh, hai tay ông dệt vào nhau nắm chặt cây gậy, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ trên tay mình.

Lục phu nhân mặc dù nóng lòng, nhưng cũng đã từng có kinh nghiệm sinh con, bà an ủi Lục lão tiên sinh, "Cha à, cha đừng có vội, lúc này mới có ba giờ mà thôi, năm đó lúc con sinh Bắc Xuyên cũng phải hơn năm giờ mới được ra ngoài. Lần này chỉ sợ phải đợi lâu hơn một chút, hay cha đi nghỉ ngơi trước đi, sau khi Trăn Trăn ra chúng con sẽ đi gọi cha."

Lục lão tiên sinh một đêm ngủ không ngon, lại ráng chống đỡ ngồi đến tận bây giờ, Lư quản thật sự rất lo lắng cho thân thể của ông, cũng cùng Lục phu nhân khuyên bảo nói: "Đúng vậy đó lão tiên sinh, bây giờ ngài ngồi đây cũng không giúp được gì, huống chi tối hôm qua ngài cũng ngủ không ngon. Hay là ngài đi nghỉ ngơi thật tốt trước đi, sau khi thiếu phu nhân ra chúng tôi sẽ đi gọi ngài ngay lập tức, để ngài giữ tinh thần phấn chấn chơi với cháu chắt, ngài thấy sao?"

Lục lão tiên sinh khoát khoát tay, vô cùng cố chấp, "Đừng khuyên tôi nữa! Thân thể của mình như nào tự tôi biết, lúc này mới có bao lâu. Yên tâm đi, tôi chịu đựng được!"

Lục lão gia cố chấp thật sự không có cách, nói hết lời cũng không nghe khuyên bảo.

Không còn cách nào, Lục phu nhân và Lư quản gia cũng không nói tiếp nữa, đành phải để Lục lão tiên sinh tiếp tục ngồi ở đây cùng nhau chờ đợi.

"À đúng rồi, Bắc Xuyên à, con đã thông báo tình huống của Trăn Trăn cho bên nhà Diệp gia chưa?"

Mặc dù Lục phu nhân cũng không thích Diệp gia, nhưng dù sao Diệp Trăn cũng là con gái của Diệp gia. Con gái của mình sắp sinh mà không nói cho cha mẹ ruột, như vậy cũng không hay cho lắm.

Từ lúc Diệp Trăn vào phòng sinh đến bây giờ, Lục Bắc Xuyên vẫn giữ nguyên một tư thế dựa ở trên tường cứng nhắc không nhúc nhích, chân mày buông xuống nhìn chằm chằm mặt đất, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Lục Bắc Xuyên cũng không đáp lại ngay lập tức, Lục lão gia ngược lại ngưng lông mày hỏi: "Cái gì... Chuyện Trăn Trăn vào bệnh viện, mọi người không nói cho Diệp gia sao?"

Lục lão gia vốn là một người nặng quy củ, mặc dù mơ hồ biết được những chuyện lùm xùm bên Diệp gia, cảm thấy Diệp gia cũng không đáng tin cậy, nhưng chuyện quan trọng như vậy, sao có thể không thông báo một tiếng cho bọn họ?

"Đều do con, cả ngày qua bận rộn quá nên đầu óc choáng váng, quên mất phải gọi điện thông báo cho bà thông gia một tiếng," Lục phu nhân luôn miệng nói: "Bây giờ con lập tức đi gọi ngay đây."

*Bản edit chỉ được đăng tải tại trang wattpad (@My_OwO) & wordpress (bemytwinkle.wordpress.com)*

Vừa mới chuẩn bị đứng dậy, Lục Bắc Xuyên liền ngăn cản bà, "Đợi sau khi Trăn Trăn ra đi ạ."

"Nhưng..."

"Bọn họ có tới hay không cũng vô dụng mà thôi," Lục Bắc Xuyên đối với chuyện của Diệp gia lại phá lệ tỉnh táo vô cùng.

Trong một năm Diệp Trăn dưỡng thai, Lục Bắc Xuyên có thể nói là nhắm mắt làm ngơ với Diệp gia. Diệp gia nhiều lần đứng trên bờ vực phá sản, lại hết lần này tới lần khác khẩn cầu Lục Bắc Xuyên giúp đỡ một tay, nhưng lần nào Lục Bắc Xuyên cũng chỉ lặng lẽ đối đãi, không nói hỗ trợ, cũng không nói không giúp, đơn giản chỉ là
để cho Diệp gia còn sống sót.

Những việc này cũng coi như là cảm ơn Diệp gia đã dưỡng dục Diệp Trăn nên người mà thôi.

Trong quá khứ Diệp Trăn phải nhận mọi sự đãi ngộ không công bằng hắn không có cách nào quay ngược lại thời gian, hắn chỉ hi vọng tương lai Diệp Trăn sẽ không phải chịu một chút ủy khuất nào nữa.

"Cái này..." Mẹ Lục ngưng lông mày, trên mặt viết rõ từ không đồng ý.

Thái độ của Lục Bắc Xuyên vẫn rất cường ngạnh, thản nhiên nói: "Chuyện này con tự biết phải làm gì, mẹ không cần chen vào đâu ạ."

Lục lão gia muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy Lục Bắc Xuyên không thay đổi sắc mặt, lại nuốt lời nói xuống bụng.

Ông thở dài.

Được rồi được rồi, bây giờ Lục gia là Lục Bắc Xuyên làm chủ, con cháu tự có phúc của con cháu, ông già này cũng không nên quản quá nhiều.

Sau một trận thở ngắn thở dài đầy lo lắng, cửa phòng sinh đột nhiên mở ra, mọi người đều đồng loạt đứng lên.

Bác sĩ mang thần sắc mỏi mệt, kéo khẩu trang xuống, nhìn một nhóm người Lục Bắc Xuyên.

Ngay giây phút bác sĩ không nói lời nào, tim Lục Bắc Xuyên đã nhảy tới tận cổ rồi, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện vô số các loại khả năng trong nháy mắt khiến hắn vô thức nín thở.

"Đứa bé vẫn chưa sinh ra, dựa vào tình huống bây giờ thì không thể chọn cách sinh thường được, nếu như cần thiết, chúng tôi sẽ bắt buộc phải chọn sinh mổ. Lục tiên sinh, chuyện này cần anh..."

Không đợi bác sĩ nói xong, Lục Bắc Xuyên trầm mặt, "Để tôi vào."

Bác sĩ chủ nhiệm hơi trì trệ, ngay sau đó liền gật gật đầu, dẫn Lục Bắc Xuyên vào phòng sinh.

Đi qua hành lang dài dằng dặc mới đến được phòng sinh chính. Trong nháy mắt vừa đẩy cửa ra, tiếng kêu thê thảm liền đập vào màng nhĩ Lục Bắc Xuyên, giống một cây đao vô hình đâm từng nhát vào trái tim hắn.

Diệp Trăn nằm trên bàn giải phẫu, phối hợp với y tá dùng sức hô hấp, cả người đầy mồ hôi, mu bàn tay cầm chặt lấy bàn giải phẫu nổi hết cả gân xanh.

Thấy cảnh này, Lục Bắc Xuyên đau lòng, bước nhanh đến bên bàn giải phẫu, khẩn trương nhìn Diệp Trăn một cách chăm chú, "Trăn Trăn à, nhìn anh đi, anh ở đây này!"

Diệp Trăn nghe được giọng nói của hắn, kịp phản ứng, mặt mũi tràn đầy thống khổ thở hồng hộc nhìn Lục Bắc Xuyên bên cạnh, giống như vẫn có chút không thể tin nổi nói, "Anh... Tại sao anh... tại sao anh lại vào đây?"

Lục Bắc Xuyên không nói lời nào, cầm lấy tay của cô, "Đáng lẽ ra ngay từ đầu anh nên ở đây rồi mới phải."

Từ khoảnh khắc Diệp Trăn tiến vào phòng sinh, hắn cũng nên theo vào, chứ không phải đợi ở bên ngoài, ném Diệp Trăn trơ trụi lẻ loi vào phòng sinh.

"A... Em... em đau quá, Lục Bắc Xuyên cái tên hỗn đản này, em không muốn sinh nữa!" Diệp Trăn giống như bắt được cây cỏ cứu mạng mà gắt gao nắm lấy tay Lục Bắc Xuyên.

***

Editor có lời muốn nói:

Ước gì đàn ông đẻ được thay phụ nữ ???? hoặc ít ra đàn ông nào cũng giống anh Xuyên ????

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện