Editor: Myy
____
Trong đại sảnh người đến người đi, không ngừng trò chuyện cười đùa, Thẩm Vi Nhân chậm rãi đi từ phòng khách tới cuối sảnh, đảo mắt một vòng sau đó đặt ánh mắt ở trên người Lục phu nhân đang ngồi lên ghế sô pha. Cô ta cười nhẹ nhàng đến chào hỏi Lục phu nhân, "Bác gái, chúc mừng bác ạ."
Đang cười đùa với một đám phu nhân, mẹ Lục quay đầu cười nhìn Thẩm Vi Nhân, bà hơi dừng một chút, trong một lát đúng là không nhận ra được, sau đó chớp mắt một cái, kinh ngạc nói: "Lâu rồi không gặp, Vi Nhân lại trở nên đẹp hơn rồi."
"Bác gái, bác đừng trêu con mà, mấy ngày nay ngày nào con cũng ở bên ngoài quay phim, thức đêm nhiều đến mức mắt cũng xuất hiện quầng thâm rồi."
Dáng người Thẩm Vi Nhân rất hấp dẫn và tinh tế, vì muốn lên ống kính thật đẹp liền cố ý bảo trì dáng người, cao một mét bảy nhưng chưa đến chín mươi cân (*). Nhan sắc của cô ta lại rất xuất chúng, cho dù mặc cái váy liền áo kiểu dáng cực kỳ bình thường và không có chút nào tô điểm như vậy thì vẫn là tiêu điểm chú ý của mọi người.
(*) 1 cân Trung Quốc = 596.8g Việt Nam.
Cô ta được thím nhà mình lôi kéo ngồi xuống ghế sa lon.
Diệp Trăn nhìn dáng người yểu điệu của cô ta, lại yên lặng cúi đầu nhìn vùng thắt lưng nở nang không ít của mình; xem ra chuyện giảm béo thật sự phải đưa vào danh sách những việc quan trọng nhất rồi.
Lục phu nhân lại không hài lòng lắm, "Thức đêm rất có hại cho sức khỏe, chuyện quay phim quan trọng đến mấy thì cháu cũng phải chú ý một chút chứ. Cháu đấy, gầy quá, phải học tập Trăn Trăn nhà bác này, ngày nào cũng ăn đủ chất, mập một chút mới dễ nhìn."
Người lớn tuổi thật lòng cảm thấy con gái mập một chút mới dễ nhìn, gầy trơ xương chỉ sợ không tốt cho sức khỏe. Lúc Diệp Trăn mang thai thường xuyên bị Lục phu nhân nói gầy, ngày nào cũng bồi bổ cho cô, lúc này mới khiến Diệp Trăn hơi mập lên chút.
Chuyện có thể nuôi Diệp Trăn mập lên, Lục phu nhân lại có cảm giác vô cùng thành tựu.
*Truyenfull là copier chứ không phải nhóm editor, tks.*
Lục phu nhân nói như vậy, một đám phu thân kia cũng dồn dập phụ họa theo, "Đúng vậy đó, bây giờ con gái đứa nào cũng động một chút là đòi giảm béo, không ăn uống điều độ xong lại làm hại đến sức khỏe. Giống như Trăn Trăn mới đẹp, Vi Nhân lại gầy quá, nên ăn nhiều một chút nhé."
"À đúng rồi Vi Nhân, gần đây cháu đã tìm được bạn trai hay chưa?"
Thẩm Vi Nhân cười đúng mực nói: "Công việc của cháu bận rộn quá, vẫn chưa có thời gian tìm ạ."
Người kia thở dài một trận, "Vậy đúng thật là đáng tiếc, cô gái tốt như vậy sau này cũng không biết sẽ bị tiểu tử nhà nào bắt cóc mất. Dì nhớ cháu và con trai dì từ khi còn bé đã thường xuyên chơi đùa với nhau, lớn lên rồi hình như cháu cũng ít liên hệ đi... Hay là để dì giới thiệu cho cháu nhé? Cháu yên tâm đi, nó chắc chắn là một đứa thành thật chung tình đó."
Kỳ thật những người có thể ngồi ở đây, gia cảnh người nào cũng không quá kém, huống hồ lấy điều kiện của Thẩm Vi Nhân thì giới thiệu bạn trai cho cô ta cũng không thể kém hơn được.
Thẩm Vi Nhân lễ phép từ chối, "Xin lỗi dì Triệu, thời gian gần đây cháu bận nhiều việc quá, thực sự không có thời gian cho những chuyện tư như này đâu ạ."
"Không sao không sao, các cháu có thể kết bạn Wechat tâm sự,
sau này có thời gian thì làm quen với nhau một chút, ăn bữa cơm cũng được."
Thẩm Vi Nhân xấu hổ cười cười, không trả lời.
Triệu phu nhân cũng hiểu ý của Thẩm Vi Nhân, sau đó quay đầu cười nói với Lục phu nhân: "Lục phu nhân à, chúng ta trò chuyện hơn nửa ngày rồi, cháu của bà đã tỉnh chưa? Tôi vừa nhìn ảnh chụp đã thấy thích vô cùng, muốn nhìn em bé trực diện quá; nếu như nó tỉnh rồi thì bà mau ôm ra để cho tôi xem một chút đi nào. Đời này không biết đến bao giờ tôi mới có thể ôm được cháu trai đây, không được ôm cháu của mình thì ôm cháu người khác cũng được."
*Bản edit chỉ được đăng tải tại trang wattpad (@Myy_OwO) & wordpress (bemytwinkle.wordpress.com)*
"Được!" Lục phu nhân vỗ vỗ tay Diệp Trăn, "Trăn Trăn à, con đi xem xem em bé tỉnh chưa đi."
Diệp Trăn đồng ý, đi lên tầng vào phòng em bé.
Trong phòng, hai người dì Nguyệt vẫn đang trông coi không rời mắt dù chỉ một khắc, thấy Diệp Trăn đi lên liền cười nói: "Bà Lục à, cô yên tâm đi, tiểu thiếu gia vẫn chưa tỉnh đâu."
Diệp Trăn nhìn con mình ngủ ở trên giường, em bé trắng trắng mập mập, toàn thân tràn ngập mùi sữa thơm lan tỏa ra bốn phía, khiến cho cô nhịn không được khom người hôn một cái.
Chỉ một nụ hôn nhè nhẹ như vậy, làm sao ngờ được lại khiến Bảo Bảo tỉnh ngủ.
Không khóc cũng không nháo, đôi chân nhỏ ngắn vươn ra duỗi lưng một cái, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Diệp Trăn rồi duỗi tay về phía cô, trong miệng phát ra mấy tiếng "ê ê a a".
"Muốn mẹ ôm sao?"
Đôi chân nhỏ ngắn của Bảo Bảo càng bay nhảy lợi hại hơn.
Dì Nguyệt cũng đứng một bên cười nói: "Bà Lục à, bình thường tiểu thiếu gia an tĩnh, không khóc cũng không nháo như vậy, tôi thấy bé chắc chắn là một Bảo Bảo ngoan đó."
"Có nghe thấy không," Diệp Trăn đùa với bé, "Đang khen con đó, con là bé ngoan nha, nhưng con không được kéo tóc mẹ nữa."
Bé đạp chân, kêu càng lớn hơn.
Diệp Trăn bế đứa bé lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng nó, đi xuống dưới tầng.
Người trong đại sảnh thấy Diệp Trăn ôm con xuống đều nhịn không được ngửa đầu lên xem. Em bé nằm trong tã lót vừa đáng yêu vừa xinh đẹp, còn không sợ người lạ nữa, thấy ai cũng mở to mắt nhìn thẳng vào người đó. Đáng yêu ngoan ngoãn như vậy, thật sự khiến cho ai cũng phải thích.
Tiếng tán dương trong sảnh vang lên không ngừng, người đang ngồi cũng thừa cơ hội này, mang lễ vật gặp mặt mà mình chuẩn bị cho Bảo Bảo ra. Cũng không lâu sau, em bé vẫn đang nằm trong tã lót đã nhận được không ít quà rồi.
Mà Thẩm Vi Nhân lại chỉ đứng một bên lẳng lặng nhìn đứa bé, không có bất kỳ cảm xúc kịch liệt hưng phấn gì, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt, nhìn không ra rốt cuộc cô ta đang suy nghĩ cái gì.