Tôi Mang Thai Đứa Bé Là Nhân Vật Phản Diện

Mạnh Tiểu Thư


trước sau

Editor:Myy

____

Chúc Chúc có núm vú cao su rồi cũng không chấp nhất với tay mình nữa, tập trung tinh thần mút núm vú cao su, mút đến khi buồn ngủ mới chịu dừng.

Diệp Trăn thấp giọng nói: "Lục tổng, khi còn bé anh có sở thích ngậm tay hay không vậy?"

"Em bé nào ít nhiều gì cũng có một chút tật xấu, sau này từ từ dạy lại là được," Lục Bắc Xuyên bế con lên giường, cởi áo ngoài chuẩn bị đi tắm, "Giờ không còn sớm nữa, em mau nghỉ ngơi một chút đi."

"Chờ một chút, trước khi đi ngủ, em cần phải nói chuyện này với anh."

Lục Bắc Xuyên quay người, cúi xuống nhìn cô, "Có chuyện gì vậy?"

"Liên quan tới người phát ngôn cho sản phẩm của công ty anh..." Diệp Trăn nhìn Lục Bắc Xuyên đang cúi xuống nhìn mình ở trên cao, bỗng nhiên lại cảm thấy hơi sợ, "Anh có từng nghe nói về Mạnh Tiệp không?"

Lục Bắc Xuyên hơi ngừng lại, nửa ngày sau không nói gì, tìm kiếm trong đầu những tin tức liên quan tới Mạnh Tiệp xong cũng im lặng, "Cứ nghe em đi, sáng mai anh sẽ để người ở bộ phận PR liên hệ với cô ta."

"Chờ một chút, em vẫn còn có chuyện muốn nói." Đúng là khi có việc cần xin người khác thì dũng khí đều mất hết, Diệp Trăn rất nghẹn khuất.

Nhưng nghĩ lại, mình đang giúp Lục Bắc Xuyên kiếm tiền mà, cần gì phải lúng túng như vậy?

Nghĩ tới đây, Diệp Trăn ngửa đầu ưỡn ngực, "Là như vậy, trước đó không phải em đã nói muốn kiếm nhiều tiền cho anh rồi sao? Bây giờ em đang có vài hạng mục muốn đầu tư, không biết trong lúc cấp bách này Lục tổng có muốn tìm hiểu một chút hay không?"

"Kiếm tiền? Đầu tư hạng mục?" Đáy mắt Lục Bắc Xuyên hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó lập tức tràn đầy ý cười và dung túng, gật đầu nhẹ, "Vậy chúng ta ngồi xuống nói chuyện trước đã?"

"Được!"

Hai người ngồi xuống ghế sa lon, Diệp Trăn nghiêm túc nhìn hắn, "Theo như em được biết, Lục tổng rất có hứng thú với việc đầu tư. Đầu tư là việc rất mạo hiểm, cần phải thật cẩn thận, ngay cả Lục tổng cũng không thể cam đoan sẽ mãi thắng được. Em đã thống kê qua, từ lúc Lục tổng tiếp nhận Lục thị đến nay đã phát triển được bảy công ty con, cũng đã đầu tư vào bảy ngành nghề, lợi nhuận rất khả quan."

Lục Bắc Xuyên nghiêm túc nghe cô nói chuyện, thỉnh thoảng gật đầu biểu thị sự tán đồng.

"Không biết Lục tổng có hứng thú với ngành truyền hình điện ảnh hay không?"

"Truyền hình điện ảnh?"

"Không nên xem thường ngành truyền hình điện ảnh nha. Trong tương lai, lợi nhuận từ ngành truyền hình điện ảnh sẽ rất khả quan, các minh tinh mang đến hiệu quả kinh tế và lợi ích tuyệt đối sẽ vượt qua sức tưởng tượng của anh đó!"

Lục Bắc Xuyên suy nghĩ một lát, ý cười dưới đáy mắt tiêu tán dần, hắn nhìn Diệp Trăn, "Em thật sự cho rằng tương lai ngành truyền hình điện ảnh sẽ có ích lợi rất lớn sao?""Đương nhiên!" Diệp Trăn mười phần tin tưởng, bởi vì cô có bàn tay vàng "thấy được trước tương lai" đó nha.

Nhưng cho dù cô có cái bàn tay vàng này, có thể trông thấy trước tương lai, thì cô cũng không thể giải thích rõ hiệu quả và lợi ích vượt sức tưởng tượng từ ngành truyền hình điện ảnh này mang đến trong tương lai cho Lục Bắc Xuyên nghe.

Lục Bắc Xuyên là ông chủ của một công ty, làm gì cũng dựa vào số liệu mới lí luận, mà hiện tại cả hai bàn tay cô đều trống trơn, cái gì cũng không có.

"Em dùng mười phần trăm cổ phần trao đổi với anh," Diệp Trăn nghĩ đến mười phần trăm cổ phần trong tay mình, cảm thấy đó quả là một giao dịch không tệ, "Lấy mười phần trăm cổ phần của Lục thị để trao đổi, Lục tổng, anh thấy sao?"

Lục Bắc Xuyên nhìn cặp mắt kích động kia, khóe miệng mơ hồ mang theo chút ý cười cưng chiều.

"Em muốn thử thì liền thử xem, của anh chính là của em, không cần phải trao đổi. Kiếm được lời thì càng tốt, còn nếu bị thiệt cũng không sao, có thua nhiều đến mấy thì anh cũng không phá sản được."

Không hỏi Diệp Trăn nhiều lời, hắn nói như vậy, cho dù là thua thiệt cũng không sao, Lục Bắc Xuyên hắn cũng có khả năng kiếm lại được. Chỉ là tiền mà thôi, với hắn mà nói, thứ không thiếu nhất chính là tiền.

Dưới ánh đèn soi sáng, đôi mắt Lục Bắc Xuyên như mang theo ánh sao sáng rực, sâu thẳm như đại dương, còn có thể thấy được sự thâm tình của chủ nhân đôi mắt ấy. Ánh mắt này, rất dễ dàng khiến người khác sinh ra lòng cảm động, thậm chí là cảm tình.

Cổ họng Lục Bắc Xuyên bắt đầu nhấp nhô. Dưới yếu hầu, áo sơmi đã bị cởi ra hai cúc áo, lại lộ ra một loại hương vị cấm dục.

Trong phòng, sự im ắng bỗng tăng vọt.

Diệp Trăn như bị sa vào trong đôi mắt này, đại não "ong" một tiếng, trong lòng hỗn độn không suy nghĩ được gì, một cảm giác xúc động không tên thôi thúc cô, khiến cho hô hấp cô dần dần trở nên dồn dập hơn, nhiệt độ tăng cao, toàn thân khô nóng.

Trong lúc bất tri bất giác, hai người chậm rãi tới gần nhau, ngay trong nháy mắt Diệp Trăn ngừng thở, cô cơ hồ nghe được tiếng tim đập cường tráng mạnh mẽ của Lục Bắc Xuyên. Đây là một cảm giác rất diệu kì, vừa làm cho cô hưng phấn lại vừa khiến cô khẩn trương.

Nhưng mà một giây sau, tiếng gào khóc của Chúc Chúc trong nháy mắt đã kéo cô trở về hiện thực.

Nhìn Lục Bắc Xuyên đứng gần trong gang tấc, mặt Diệp Trăn đỏ bừng lên, một tay đẩy người ra. Cô đứng dậy, hốt hoảng nhìn Chúc Chúc đang lớn tiếng khóc nỉ non, phát hiện bé tè dầm.

"Chúc Chúc tè dầm rồi, em đi... em đi lấy bỉm mới cho Chúc Chúc."

Nói xong, Diệp Trăn hoảng hốt chạy bừa ra ngoài.

Hương vị ngọt ngào tựa hồ vẫn còn lưu đọng lại giữa không trung, xúc cảm mềm mại vừa rồi khiến hắn lưu luyến. Lục Bắc Xuyên hít thở sâu, kiềm chế lại tất cả dục vọng của bản thân, đứng dậy đi đến bên cạnh Chúc Chúc, không chớp mắt trầm mặc nhìn bé. Bị nhìn như vậy, Chúc Chúc liền nín, im lặng không khóc nữa, nấc một tiếng. Hai cha con trầm mặc nhìn đối phương.1

***

Chuyện trên mạng liên quan tới vợ chồng Lục Bắc Xuyên và Thẩm Vi Nhân cuối cùng cũng kết thúc, có không ít cư dân mạng phát hiện, Lục thị vì để tránh bị hiềm nghi nên đã giải trừ hợp đồng làm người phát ngôn của Thẩm Vi Nhân.

Đọc bản tuyên bố huỷ bỏ hợp đồng kia xong, Diệp Tình ăn mặc tỉ mỉ một phen, dẫn theo người đại diện của mình gõ trống khua chiêng đi vào Lục thị.

"Chào cô, tôi là Diệp Tình, đã có hẹn với tổng thanh tra của bộ phận PR."

Bây giờ mối quan hệ giữa Diệp Tình và bà Lục ai mà không biết, hiện tại không có ai lại dám không nể mặt Diệp Trăn mà cho Diệp Tình mấy phần mặt mũi, điều này cũng góp phần giúp cho gần đây Diệp Tình trở nên có phân lượng hơn ở trong giới giải trí.

"Được rồi, xin cô chờ một chút," Tiếp viên bấm gọi điện thoại cho bộ phận PR, sau khi đã nhận được câu trả lời chắc chắn mới mời Diệp Tình trực tiếp đi lên tầng 18.

Bên trong phòng khách tầng 18, trợ lý bưng lên hai chén trà cho Diệp Tình và người đại diện của cô ta, sau đó lặng lẽ đánh giá Diệp Tình.

Diệp Tình cũng không thèm để ý, kéo kính râm xuống, kiêu căng nhìn qua tên trợ lý, "Làm phiền anh mau chóng gọi tổng thanh tra của các anh ra đây gặp tôi, tôi tới đây để bàn về chuyện người phát ngôn mới."

Trợ lý nói thầm trong lòng cái danh người phát ngôn này làm sao mà đến tay Diệp Tình được, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, khách khí cười cười đi ra.

Người đại diện của Diệp Tình không có
lai lịch gì sâu xa, cũng không phải là người quá mức khôn khéo, vừa nghe nói Diệp Tình được làm đại ngôn của Lục thị thì nhất thời mừng rỡ, cũng không nghĩ quá nhiều.

Không lâu sau, một người phụ nữ có cách ăn mặc thanh lịch đi vào phòng khách.

"Chào cô, tôi tên Tần Tri Âm, là tổng thanh tra bộ phận PR của tập đoàn Lục thị." Từ ngày thứ hai ngay sau hôm người của Lục thị gọi tới, cô liền tới Lục thị phỏng vấn, sau khi gặp được Lục Bắc Xuyên và biết được thành ý của Lục thị, ngày thứ ba cô liền tới Lục thị nhận chức.

Đương nhiên, cô được Lục thị giúp đỡ nhiều như vậy, để báo đáp lại, cũng vì muốn chứng minh năng lực của mình đủ để xứng với Lục thị, Tần Tri Âm đã xử lý sạch sẽ những chuyện trên mạng.

Lục Bắc Xuyên không chút do dự đề bạt Tần Tri Âm làm tổng thanh tra bộ phận PR, còn vị Chu tổng thanh tra lúc trước, tất nhiên là phải cắn răng nhường chức.

"Tần Tri Âm? Tổng thanh tra bộ phận PR?" Diệp Tình kéo kính râm xuống liếc nhìn Tần Tri Âm, khoảng thời gian này cô ta ở trong giới giải trí đã học được rất nhiều về khí chất của minh tinh, "Cô còn trẻ như vậy, có thể giải quyết được chuyện này sao?"

Bị nói như vậy Tần Tri Âm cũng không có nửa phần xấu hổ, ngồi ở trên ghế sa lon, cười nói: "Đương nhiên, chuyện đại ngôn này là do tôi xử lý."

"Như vậy..." Diệp Tình lấy kính râm xuống, "Nếu cô có thể làm chủ, vậy hợp đồng đâu? Hôm nay tôi đã dẫn theo người đại diện đến, có thể ký kết luôn rồi."

Tần Tri Âm ngồi im không nhúc nhích, giống như có chút không hiểu, "Diệp tiểu thư, theo như tôi được biết, công ty của chúng tôi đâu có thông báo nói cô đã trở thành người phát ngôn cho nhãn hiệu sản phẩm của công ty chúng tôi."

Mi tâm Diệp Tình nhíu một cái, cực kì không vui, "Cô có ý gì?"

Trên mặt Tần Tri Âm vẫn giữ nụ cười tiêu chuẩn không thay đổi, "Tôi có ý gì tôi nghĩ chắc hẳn cô rất rõ ràng. Trước đó trên danh sách đề cử người phát ngôn cho công ty quả thật là có tên của cô, nhưng sau một hồi cân nhắc chúng tôi cho rằng cô không thích hợp cho vị trí này."

"Chờ một chút, cái gì mà danh sách đề cử người phát ngôn? Các cô còn có những người phát ngôn khác sao?"

"Chúng tôi có rất nhiều nhân viên chuyên nghiệp tiến hành cân nhắc trên các phương diện, đương nhiên là có phạm vi để thu hẹp rồi."

Sắc mặt Diệp Tình càng khó coi hơn, "Diệp Trăn đâu? Diệp Trăn là vợ của ông chủ công ty, chẳng lẽ nó không thông báo gì với các cô sao?"

"Bà Lục quả thật có nói lại với chúng tôi, nhưng sau khi chúng tôi cân nhắc xong, xác thực cho rằng cô không thích hợp. Tôi nhớ tôi có nói với người đại diện của cô rằng khi nào có tin tức sẽ ngay lập tức liên hệ với cô, hôm nay thật sự là phiền cô phải đi một chuyến uổng công rồi."

Giờ phút này Diệp Tình làm sao còn không rõ, vốn tưởng rằng cái danh hiệu đại ngôn này có được dễ như trở bàn tay, không nghĩ tới mình lại bị Diệp Trăn chơi một vố!

"Không thể nào! Nó đã đáp ứng tôi rồi, sẽ trao cơ hội này cho tôi cơ mà!"

"Chuyện này... tôi cần cô gọi cho bà Lục để xác minh lại. Bên tôi thật sự không nhận được thông báo nào chỉ tên cô làm người phát ngôn của công ty từ bà Lục."

Tần Tri Âm vừa nói xong, phòng khách có người gõ cửa, tên trợ lý kia thấp giọng nói: "Tần tổng thanh tra, Mạnh tiểu thư tới rồi ạ."

Tần Tri Âm gật đầu ra hiệu, sau đó nói với Diệp Tình: "Diệp tiểu thư, bên này tôi cũng đã nói rõ ràng với cô rồi, nếu như không có việc gì nữa thì tôi xin phép đi trước."

Tần Tri Âm cười ra khỏi phòng khách.

Người đại diện của Diệp Tình trầm giọng nói: "Diệp Tình, có chuyện gì vậy?"

Diệp Tình nắm chặt tay, hất đổ chén trà trước mặt xuống đất để phát tiết lửa giận của mình.

Diệp Trăn! Lại là Diệp Trăn!

Lúc trước cô ta nên nhớ, dựa vào tính cách thích tính toán chi li của Diệp Trăn, tuyệt đối sẽ không chia cho cô ta một chút ngon ngọt nào!

"Về trước đi!"

Diệp Tình biết đây không phải nơi để nổi giận, cưỡng chế lửa giận ra khỏi phòng khách. Một mùi hương thơm ngát lập tức xông vào mũi, Diệp Tình vô ý thức nhìn về phía hương thơm toả ra. Tần Tri Âm đang cười mời một cô gái tiến vào phòng họp, mà cô ta lại chỉ thấy một bóng lưng yểu điệu.

Bóng lưng này có chút quen mắt, trong lúc nhất thời Diệp Tình lại không nhớ ra đây là ai.

Ra khỏi Lục thị, Diệp Tình một mực kìm nén một mồi lửa, để người đại diện của mình tự đón xe về công ty, còn mình thì đến ven biển đua xe. Vừa nghĩ tới ngữ khí trêu chọc và ánh mắt lúc trước của Diệp Trăn, cô ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Đột nhiên có một cú điện thoại gọi tới, là chị Lý lần trước.

Diệp Tình không muốn nhận, nhưng khi nghĩ tới gương mặt đắc ý của Diệp Trăn, lại ma xui quỷ khiến nghe máy.

"Diệp tiểu thư, chuyện chị đề nghị lần trước, em suy nghĩ thế nào rồi?"

Nghe đến chuyện này, Diệp Tình chán ghét nhíu mày, "Chị không cần phải nói nữa, chuyện này em không đồng ý đâu."

Muốn bắt cô ta đi hầu hạ mấy ông già bụng phệ đầy mỡ kia? Nằm mơ đi!

Nói xong, làm bộ muốn cúp máy.

"Đợi chút," Chị Lý cười nói: "Diệp tiểu thư, em suy nghĩ nhiều rồi. Hiện tại có ai mà không biết em là chị ruột của bà Lục, ai còn dám buộc em làm chuyện em không muốn làm nữa đâu? Là như vậy, ở đây đang có một phú nhị đại (*), là người trong ngành này, trong tay có cả nhân mạch truyền hình điện ảnh, em đến đây bồi anh ta uống hai chén đi. Em yên tâm, không ai dám bắt ép em đâu, cái gì em cũng không cần làm. Đều là phú nhị đại, tướng mạo và phẩm hạnh đều ở hạng nhất, cũng không phải loại người thích "lộn xộn". Chỉ cần tùy tiện ngồi đó trò chuyện hai câu coi như kết bạn mà thôi, nếu em làm quen được với bọn họ, sau này còn sợ sẽ không có tài nguyên sao?"

(*) Phú nhị đại: Là một thuật ngữ tiếng Trung được dùng để chỉ đến thế hệ con cái của giới nhà giàu mới nổi (nouveau riche) tại Trung Quốc.

"Phú nhị đại? Ai vậy ạ?"

Chị Lý cười nói: "Có lẽ em đã nghe nói qua rồi, anh ta họ Vưu."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện