Editor: Myy
____
Có người can ngăn, "Được rồi được rồi, đều là anh em cả mà, bớt tranh cãi lại đi."
Vưu Tĩnh bưng ly rượu trước mặt lên ngửa đầu uống một ngụm lớn, toàn thân trên dưới đều có gai, trong xương cốt toả ra một cảm giác ngoan lệ. Chén rượu nắm chặt trong tay rung nhẹ, hắn hung hăng ném một cái, chén rượu bị vỡ thành từng mảnh nhỏ.
"Ông đây yêu cô ta như vậy! Thế mà cô ta mẹ nó lại muốn chia tay với tôi?" Vưu Tĩnh giận dữ, đạp bàn trà trước mặt một cái.
"Đừng nóng giận mà Vưu thiếu, cả đời này cô ta cũng đừng nghĩ sẽ được quay lại."
"Nhưng mà, hôm nay tôi đã trông thấy Mạnh tiểu thư ở Lục thị, hình như cô ấy muốn kí hợp đồng làm người phát ngôn cho Lục thị thì phải."
Diệp Tình hấp dẫn sự chú ý của Vưu Tĩnh. Hắn đi đến trước mặt Diệp Tình, ở trên cao nhìn xuống trầm giọng hỏi: "Lục thị ký hợp đồng với cô ấy? Cô tận mắt nhìn thấy sao?"
Diệp Tình hơi chần chừ, cắn răng gật đầu, "Hôm nay ở Lục thị, thật sự là cô ấy. Hình như tổng thanh tra bộ phận PR của Lục thị đang ký hợp đồng với cô ấy."
Thứ mà cô ta không có được, người khác cũng đừng nghĩ sẽ dễ dàng đạt được.
Nghe xong, Vưu Tĩnh đột nhiên xoay người, cả người tràn đầy lệ khí, nhanh chân đi ra ngoài.
Mấy người trong phòng muốn đuổi theo, Lục Thiếu Ngôn lại ngăn cản, "Tất cả ngồi xuống, để tôi đi."
Mặc dù bình thường Lục Thiếu Ngôn đều mang vẻ cà lơ phất phơ, nhưng làm gì cũng có chủ ý của mình, đáng tin cậy hơn mấy người trong số bọn họ. Nghe thấy Lục Thiếu Ngôn nói như vậy, tất cả đều ngồi xuống.
Lục Thiếu Ngôn vội vàng đuổi theo, Lâm Trạm thì một mình ngồi ở góc tiếp tục uống rượu.
Diệp Tình lặng lẽ liếc nhìn vài lần, chén rượu trong tay bị cô ta lắc qua lắc lại. Lúc lâu sau, cuối cùng mới quyết định đi đến, "Lâm Trạm, tôi..."
Không đợi cô ta nói hết, Lâm Trạm liền đứng lên, "Thật xin lỗi, tôi đi toilet một lúc." Mặt không biểu tình vòng qua cô ta, rời khỏi phòng.
***
Ở bãi đỗ xe của "Thiên Thượng Nhân Gian", Vưu Tĩnh vừa bực bội gọi điện thoại, vừa đi đến chỗ đỗ xe thể thao của mình. Khi đến bên cạnh xe, có lẽ là do nhiều lần bị cúp máy đã chọc giận hắn, Vưu Tĩnh hung hăng đá vào bánh trước xe thể thao của mình.
Lục Thiếu Ngôn từ phía sau chạy đến, "Vưu Tĩnh, cậu xảy ra chuyện gì vậy, bình tĩnh lại một chút đi."
Trong đám người này, ngoại trừ tên Từ thiếu vừa nãy ra thì chỉ có Lục Thiếu Ngôn là có quan hệ không tồi với hắn.
Sự phẫn nộ của Vưu Tĩnh vẫn không giảm, mở cửa xe chui vào. Lục Thiếu Ngôn vòng sang phía bên kia, ngồi vào bên tay lái phụ.
"Việc này cậu đừng có xía vào."
"Cậu không cho tôi quản cũng được, nhưng ít nhất cậu cũng nên tỉnh táo lại đi."
"Tỉnh táo? Làm sao mà tôi tỉnh táo cho được?" Vưu Tĩnh giận dữ đấm vào tay lái, "Tôi đã nói rồi, chỉ cần cô ấy chịu cúi đầu, chỉ cần cô ấy chịu nhận thua thì cô ấy muốn kịch bản nào chả được? Tôi có thể nâng cô ấy lên trời, thế nhưng cô ấy thì sao? Suốt ngày cứng rắn, nhiều năm rồi còn không có lấy một câu nói ngọt. Bây giờ thà đi tìm người khác cũng không muốn tới tìm tôi giúp, cô ấy coi là tôi chết rồi sao?!"
"Được rồi, vậy cậu nói đi, hiện tại cậu muốn đi đâu? Muốn áp chế Lục thị giống những công ty khác sao? Cậu coi Lục thị là gì? Cậu coi Lục Bắc Xuyên là ai? Những công ty khác có lẽ sẽ chừa cho cậu mấy phần mặt mũi, nhưng Lục Bắc Xuyên nổi tiếng về mặt tâm ngoan thủ lạt, nếu như anh ta một lòng muốn nâng đỡ Mạnh Tiệp thì cậu có thể làm gì được anh ta!"
Lục Thiếu Ngôn nói rất có lý.
Cha mẹ Vưu Tĩnh mất sớm, từ nhỏ ông hắn đã nuôi hắn như cục cưng quý giá, chuyện gì cũng thuận theo tâm ý của hắn, muốn cái gì liền cho cái đó. Bây giờ ông cũng đã già, biết Vưu Tĩnh là loại quý tử không ra gì, xí nghiệp của gia tộc ông cũng không trông cậy vào Vưu Tĩnh, liền uỷ thác sản nghiệp gia tộc cho quỹ quản lý, nhưng số tài sản cho Vưu Tĩnh vẫn đủ cho hắn tiêu xài mấy đời.
Có tiền có thế. Những người ở trong công ty nể mặt ông lão nên cũng cho Vưu Tĩnh mấy phần mặt mũi, dù vậy thì Vưu Tĩnh cũng không thể không kiêng kị lực lượng của Lục Bắc Xuyên.
Hắn lại hung hăng đập tay lái lần nữa, kìm nén lửa giận giữ sự trầm mặc.
"Được rồi, chuyện này cứ nghe tôi, đừng hành động thiếu suy nghĩ, phải bàn bạc mọi chuyện kỹ hơn."
Lục Thiếu Ngôn hiểu rõ tính cách của Vưu Tĩnh, chuyện khác thì không có vấn đề gì, nhưng vừa gặp phải Mạnh Tiệp thì hắn lại hoàn toàn mất đi lí trí.
Hắn ta còn đang nghĩ cách làm thế nào mới có thể khiến cho Vưu Tĩnh đối nghịch với Lục Bắc Xuyên như nước với lửa, không nghĩ tới vậy mà Lục Bắc Xuyên lại tự ra tay giúp hắn ta, đúng là tự chui đầu vào rọ.
Vưu Tĩnh suy nghĩ một hồi lâu, cảm xúc thoáng bình phục một chút, "Được rồi, cậu đừng lo lắng, tôi biết mình đang làm gì."
Lục Thiếu Ngôn lời ít ý nhiều, "Cậu biết mình đang làm gì là được rồi."
Cùng lúc đó ở Lục thị, Mạnh Tiệp đã chính thức ký xong hợp đồng với Lục thị, Tần Tri Âm cười bắt tay với cô ấy, "Mạnh tiểu thư, đặc biệt cảm ơn cô đã tín nhiệm công ty chúng tôi, đảm nhiệm vai trò người đại diện nhãn hiệu cho công ty. Mong rằng trong những lần hợp tác về sau, chúng ta sẽ đạt được kết quả có lợi cho cả hai bên."
Mạnh Tiệp bắt tay xong liền nói: "Xin hỏi... bà Lục có ở đây không? Hôm nay cô ấy có hẹn gặp tôi ở Lục thị."
"Có ạ. Bà Lục đã tới trước rồi, cô ở đây chờ một lát, tôi sẽ đi thông báo với bà Lục ngay."
Mạnh Tiệp gật đầu, "Vâng, cảm ơn cô."
"Không cần khách sáo." Tần Tri Âm cười đi ra khỏi phòng họp.
Khí chất và thái độ của vị Mạnh tiểu thư này so với vị Diệp tiểu thư vừa rồi tốt hơn rất nhiều. Là một người trong giới, Tần Tri Âm không thể không thừa nhận, ánh mắt tìm người của Diệp Trăn quả thật hoàn toàn chính xác và rất phù hợp với yêu cầu đối với người phát ngôn cho Lục thị. Nhưng cô biết chuyện Mạnh Tiệp bốn năm trước đã đắc tội ai đó dẫn đến bị phong sát, bây giờ muốn trở lại, chỉ dựa vào danh hiệu người phát ngôn của Lục thị thì chưa đủ.
Nếu như sau đó vẫn không có tài nguyên, cô ấy cũng không thể giữ vững vị trí trong giới.
Vừa nghĩ tới đó, Tần Tri Âm không khỏi có chút hiếu kỳ, bà Lục muốn nói chuyện gì với Mạnh tiểu thư đây?
Lúc này ở tầng ba mươi, Diệp Trăn lười biếng nằm ở trên ghế sa lon, một cây bút linh hoạt di chuyển giữa những ngón tay, tay còn lại cầm một quyển sổ. Đôi khi nghĩ ra cái gì đó thì lại viết xuống.
"Lục tổng, chức tránh của bộ phận PR công ty anh là gì?"
Lục tổng ngồi sau bàn làm việc ngẩng đầu nhìn cô một chút, "Dọn dẹp
những mặt xấu gây ảnh hưởng đến công ty."
"Chỉ như vậy thôi sao?"
Lục tổng lời ít mà ý thì nhiều, "Ừm."
Diệp Trăn thở dài, "Ước chừng cũng hơn một trăm người, nếu làm chuyện này..."
Đoán rằng Diệp Trăn lại có ý định quỷ quái gì, Lục Bắc Xuyên cười cười, "Sao vậy? Nghĩ cái gì thế?"
"Đêm hôm đó không phải là đã..." Vừa nghĩ tới buổi tối ngày đó, mặt Diệp Trăn lại nóng lên, "Không phải đã nói rồi sao? Chính là chuyện đầu tư mảng truyền hình điện ảnh ấy."
"Em không cần lo chuyện đó, để anh xử lý."
Diệp Trăn nhìn hắn, giơ ngón tay cái lên.
Ngoài cửa có trợ lý đến thông báo chuyện Mạnh Tiệp đã ký kết thành công, Diệp Trăn đứng dậy chuẩn bị đi gặp cô ấy, mới đi được nửa bước thì quay lại. Hỏi: "Lục tổng, anh có từng nghe nói về người tên Vưu Tĩnh không?"
Lục Bắc Xuyên gác bút lại suy nghĩ một lát, "Lúc trước có từng hợp tác với Vưu lão tiên sinh, nhưng cũng không quen người tên Vưu Tĩnh này cho lắm."
Cũng đúng, một người là phú nhị đại nổi danh phóng đãng, một người trong nhà có xí nghiệp nổi danh. Đều là những người của hai thế giới, xác thực không có quan hệ gì.
"Nếu như em nói... em không cẩn thận trêu chọc đến vị phú nhị đại này, thì có ảnh hưởng gì đến anh không?"
Ảnh hưởng thì chắc chắn sẽ không. Trong tiểu thuyết Lục Bắc Xuyên còn không để tên Vưu Tĩnh này vào mắt, đương nhiên, tên Vưu Tĩnh này cũng thật sự dùng tác phong làm việc của anh ta để chứng minh mình là một phú nhị đại có đầu óc ngu si, ngoại trừ tiền ra thì chẳng có gì hết.
Phía trước bị Lục Bắc Xuyên chèn ép, đằng sau thì bị Lục Thiếu Ngôn lợi dụng. Cuối cùng phá sản, tài sản vào hết túi của Lục Thiếu Ngôn, trở thành công cụ để Lục Thiếu Ngôn và Lục Bắc Xuyên đấu đá với nhau.
"Không cẩn thận trêu chọc anh ta?" Lục Bắc Xuyên cảm thấy vợ mình có chút ý tứ, "Em còn có thể trêu chọc anh ta sao?"
"Mạnh Tiệp," Diệp Trăn giải thích: "Trước đó Vưu Tĩnh đã từng theo đuổi Mạnh Tiệp, về sau không biết vì nguyên do gì mà Mạnh Tiệp chia tay anh ta, Vưu Tĩnh dưới cơn nóng giận đã ra lệnh phong sát Mạnh Tiệp. Bây giờ công ty chúng ta ký hợp đồng đại diện với Mạnh Tiệp nâng đỡ cô ấy xuất đạo, không phải là đang gián tiếp đối nghịch với Vưu Tĩnh sao?"
Chuyện Mạnh Tiệp và Vưu Tĩnh Diệp Trăn cũng không nghĩ sẽ giấu diếm Lục Bắc Xuyên, trước đó cô vốn đã muốn giải thích rõ, nhưng lại bị chen ngang.
"Sau đó thì sao?"
"Lục tiên sinh, anh xem Mạnh Tiệp người ta đáng thương biết bao, bị cái tên vương bát đản Vưu Tĩnh kia phong sát suốt bốn năm. Hiện tại chúng ta cũng coi như là đang làm chuyện tốt, đúng không?"
Lục Bắc Xuyên nhìn biểu lộ chỉ sợ gây rắc rối cho hắn của Diệp Trăn, tâm tình rất vui vẻ.
"Ừ, em nói không sai, chúng ta đang làm chuyện tốt, cho nên em đừng có bất cứ gánh nặng gì trong lòng, không cần lo lắng về Vưu Tĩnh. Có chuyện gì xảy ra thì anh sẽ gánh chịu."
Diệp Trăn nhận được đáp án khiến mình yên tâm rồi mới đi đến bộ phận PR.
Trong phòng họp, Diệp Trăn bước vào, ngồi ở phía đối diện Mạnh Tiệp mỉm cười nhìn cô ấy.
"Mạnh tiểu thư, rất vui vì cô đã chấp nhận lời đề nghị làm đại diện sản phẩm cho công ty..."
Diệp Trăn còn chưa nói hết, điện thoại trong tay Mạnh Tiệp lại reo, cô ấy cúp máy, nhưng từng cú điện thoại lại không ngừng gọi tới.
Mạnh Tiệp không dám kéo số điện thoại Vưu Tĩnh vào danh sách đen, bởi vì một khi cô ấy đã làm vậy thì kiểu gì hắn ta cũng sẽ đổi một số mới gọi đến, khiến cô khó lòng phòng bị.
Thấy Vưu Tĩnh cứ gọi liên tục, Mạnh Tiệp yên lặng dứt khoát bỏ điện thoại vào trong túi.
Diệp Trăn cũng chú ý đến.
"Mạnh tiểu thư, nếu bây giờ cô đã quyết định tái xuất thì chúng ta có thể nghiêm túc nói chuyện rồi chứ."
"Nói chuyện gì?"
"Tôi biết Mạnh tiểu thư làm như vậy hoàn toàn là bởi vì yêu thích diễn xuất, nhưng rất đáng tiếc, Lục thị chỉ có thể cung cấp cho cô một thân phận người phát ngôn mà thôi, còn kịch bản thì không thể giúp cô được." Nói đến đây, Diệp Trăn dừng một chút, "Kỳ thật tôi cũng biết rõ chân tướng bốn năm trước Mạnh tiểu thư bị phong sát, là bởi vì Vưu Tĩnh, đúng không?"
Mạnh Tiệp lạnh nhạt quay đầu, "Tôi và anh ta đã chia tay."
"Thế nhưng Vưu Tĩnh vẫn không hề từ bỏ. Tôi nghĩ, kể cả sau khi Mạnh tiểu thư có tuyên bố đã comeback đi chăng nữa thì chỉ cần Vưu Tĩnh cản trở thì cô cũng sẽ không lấy được kịch bản nào."
Mạnh Tiệp cười khổ, "Tôi biết, nhưng dù sao cũng phải nhìn về phía trước, đi được tới đâu hay tới đó. Vả lại, tôi cũng đã thử liên lạc với một vị đạo diễn quen biết trước đó, anh ấy đồng ý để cho tôi đảm nhiệm vai nữ chính."
"Cho tôi mạnh dạn suy đoán một chút, vị đạo diễn này có phải là đạo diễn Ninh hay không?"
"Làm sao mà cô biết?"
Diệp Trăn nhếch môi tạo ra một nụ cười không rõ ý vị, "Lúc trước Mạnh tiểu thư hợp tác với đạo diễn Ninh nhiều nhất, quan hệ cũng tốt nhất, mấy năm gần đây đạo diễn Ninh cũng im hơi lặng tiếng. Anh ta có thể bỏ qua tình huống đặc biệt của cô mà chọn cô đóng vai nhân vật nữ chính, quả thật là có khí phách của đạo diễn Ninh. Nhưng thứ lỗi cho tôi nói thẳng, cứ như vậy, đạo diễn Ninh sẽ không dễ dàng nhận được vốn đầu tư đâu."
Đây cũng chính là chỗ mà Mạnh Tiệp lo lắng.
Vưu Tĩnh tuyệt đối sẽ không cho cô ấy tái xuất, nhất định sẽ can thiệp vào bộ phim này. Hắn ta không thể ép đạo diễn Ninh không chọn cô, nhưng có thể ép người đầu tư của đạo diễn Ninh lựa chọn không đầu tư cho anh ấy.
Nếu không lấy được vốn đầu tư, bộ phim cũng không có đủ tài chính, sẽ không có cách nào quay phim.
"Nhưng nếu như Mạnh tiểu thư đồng ý giúp tôi giới thiệu với đạo diễn Ninh thì tôi có thể bỏ vốn đầu tư cho bộ phim này."
***