Ở trong phòng không có việc gì làm, Hứa Khả Nhân ra khỏi phòng, xuống bếp nhóm lửa cho Trương Viễn.
“Anh giúp tôi hỏi chú Đổng, thân thể này của tôi ngày mai có đi thị trấn được không.
” Hứa Khả Nhân muốn đi thị trấn xem, đem trong nhà phiếu dùng hết, đi một vòng tìm hiểu Cung Tiêu Xã ở niên đại này như thế nào.
“Em cẩn thận một chút sẽ không sao, nếu em muốn đi, ngày mai anh cùng đội trưởng mượn xe bò, vừa lúc đi bệnh viện kiểm tra toàn diện luôn.
" Để con bò đi từ từ, để hai miếng chăn lên nằm, hẳn sẽ giống như ngủ trên giường không sai biệt.
“Không phải chú Đổng đã khám rồi sao còn phải đi bệnh viện nữa?” Sau khi uống thuốc xong, cô thật sự cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
“Lập tức liền đến mùa vụ, anh đưa em đi bệnh viện để lấy giấy chứng nhận.
" Ở đây khi đến ngày mùa, trong nhà bất cứ ai có khả năng vận động, trừ người già trên 60 tuổi và trẻ em dưới 13 tuổi, đều phải ra đồng làm việc.
Nếu không đi sẽ bị gọi là người chỉ biết tận hưởng, Trương Viễn tuy rằng không sợ phiền phức, nhưng nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, vẫn là đến bệnh viện lấy giấy chứng nhận mới có thể ngăn cản một số người nói nhảm.
Hứa Khả Nhân cũng nhớ rằng trước khi giao khoán sản xuất cho các hộ gia đình, người dân vẫn phải làm việc để kiếm công điểm.
“Được, những chuyện này anh an bài đi.
” Mặc dù Hứa Khả Nhân kế thừa ký ức của nguyên chủ, nhưng có một số chuyện cô vẫn không hiểu, nếu đã đồng ý ở bên Trương Viễn, cô nên học cách dựa dẫm vào người đàn ông này.
Trương Viễn rất vui vì Hứa Khả Nhân đã dần hòa nhập với nơi này, mặc dù cô vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng anh, nhưng đây cũng là một khởi đầu tốt không phải sao!Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Trương Viễn đến gặp đội trưởng, xin cho hai người lá thư giới thiệu và chuyển hộ khẩu.
Trương Viễn chuẩn bị sẽ chuyển hộ khẩu của Hứa Khả Nhân đến nhà của anh, thuận tiện làm giấy hôn thú của anh và Hứa Khả Nhân luôn.
Dù ở nông thôn, chỉ cần hai bên nam nữ mở tiệc là vợ thành chồng.
Điều tương tự cũng xảy ra với trường hợp đặc biệt của anh và Hứa Khả Nhân.
Nhưng không có giấy tờ chứng minh anh cảm thấy không an toàn chút nào.
Hứa Khả Nhân không biết rằng Trương Viễn đã suy nghĩ rất nhiều trong đầu.
Ngày hôm sau ăn sáng xong, cô đã vui vẻ chuẩn bị ra ngoài, nhưng khi nhìn thấy chiếc xe bò do Trương Viễn sắp xếp ở cửa, hai chân cô như đeo chì, nhấc không nổi.
Trên chiếc xe bò, có một tấm chăn bông hoa đã được trải sẵn không biết từ lúc nào, Hứa Khả Nhân nhận ra sáng nay khi cô ngủ dậy vẫn còn đắp tấm chăn đó, tuy đã sờn cũ nhưng đó là chiếc giường duy nhất trong nhà.
“Hiện tại sức khỏe của tôi khá tốt, đi lại thuận lợi, cái chăn này không cần!” Hứa Khả Nhân còn muốn giãy giụa cuối cùng, cô thật sự không muốn như vậy ngồi trên xe bò đi thị trấn.
Cô có thể hình dung ra cảnh mình bị chỉ trỏ suốt dọc đường như thể họ đang xem một cái