Nhân viên công tác nhận kẹo, cũng nhiệt tình hơn với Hứa Khả Nhân, đưa cho họ đủ làm một cái chăn phiếu vải và phiếu bông, dặn họ cầm giấy đăng ký kết hôn có thể đến Cung Tiêu Xã mua một số đồ vật không cần phiếu.
Điều này làm cho Hứa Khả Nhân vui vẻ và cảm ơn nhân viên công tác nhiều lần.
Chính là Trương Viễn lộ ra vẻ nghi hoặc, tự hỏi tại sao người này lại nhiệt tình với vợ của mình như vậy.
Tất nhiên, Hứa Khả Nhân sẽ không nói với Trương Viễn đã có chuyện gì xảy ra.
Nhưng cô không ngờ rằng việc đăng ký kết hôn lại có nhiều chỗ tốt như vậy.
Giấy đăng ký kết hôn của hai người đã được hoàn thành, điều này đã giải quyết được vấn đề quan trọng nhất của Trương Viễn, trên đường từ văn phòng đăng ký kết hôn đến Cung Tiêu Xã, khóe miệng Trương Viễn chưa từng hạ xuống, mọi người đều có thể nhìn ra tâm trạng của anh đang rất tốt.
Hai người rất nhanh liền đến Cung Tiêu Xã, Hứa Khả Nhân tò mò nhìn mọi thứ trong Cung Tiêu Xã, thấy đồ đạc bên trong giống với một số siêu thị tư nhân ở đời sau, cô liền không có hứng thú tò mò.
Hai người đầu tiên đến nơi bán vải và bông để mua về làm chăn, cùng với giấy chứng nhận kết hôn của họ.
Giá vải may chăn và vải may quần áo cũng không chênh lệch mấy, chín xu một mét, phiếu vải chỉ mười mét.
Tám ký bông có giá sáu đồng bốn xu, chỉ để làm một cái chăn bông thì tốn mười lăm đồng bốn xu.
Hứa Khả Nhân lại lấy ra trong nhà mười mét phiếu vải và mười đồng tiền để mua vải may quần áo, nhân viên của Cung Tiêu Xã và một số khách hàng rải rác xung quanh rất ghen tị với cô.
Đầu tiên, họ đặt đồ đạc lên quầy, hai người lại mua những món đồ mà chỉ cần giấy kết hôn không cần phiếu như hai hộp diêm, kim chỉ và một cái kéo, một cục xà phòng để tắm, một bịch xà phòng để giặt đồ, một cái chậu tráng men, hai cái lọ tráng men, một cái làm bằng dây mây để giữ nhiệt độ cho ấm nước, hơn nữa cùng với một phiếu ấm đun nước khác trong tay Hứa Khả Nhân, cô đã mua hai ấm đun nước.
Nó có giá hai mươi hai đồng hai xu.
Hứa Khả Nhân đến đây lần này để mua một số nhu yếu phẩm cần thiết hàng ngày.
Tuy rằng trong không gian có những thứ này, nhưng trong nhà Trương Viễn lại không có, hơn nữa cô cũng không thể tự nhiên biến ra đồ vật, lén lút lấy ra nhất định phải có lý do, nếu như trong nhà không có những thứ này, nó đột nhiên xuất hiện, Trương Viễn dù có đần độn đến đâu, cũng sẽ nghi ngờ cô.
Nghĩ còn thiếu gì đó, Hứa Khả Nhân nhìn quanh thấy có người bán nến, Hứa Khả Nhân liền mua năm cây nến vì nhớ trong nhà thường xuyên mất điện.
Nến mà Hứa Khả Nhân mua rất to, một cây có thể cháy hai ba ngày.
Trên thực tế, cô định mua dầu hỏa, nhưng không may là Cung Tiêu Xã cần phải tự mang chai dầu hỏa đến để đựng và phải