Hiện tại tiền đã tìm lại được, anh cũng không cần vội vàng đi kiếm tiền, mặc dù anh đối với những vật bên ngoài không quá để ý, nhưng không có tiền anh cũng đã chịu khổ rồi.Nếu không, số tiền đó hiện tại đã không có rồi.
Bây giờ, anh rất biết ơn bản thân vào thời điểm đó vì có dự kiến trước để lại tiền sau này có gì cần dùng.Nếu không, làm sao anh có thể nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của vợ anh khi nhận được tiền!Để làm cho vợ vui, sau này anh cũng sẽ kiếm thật nhiều tiền cho vợ anh!Hứa Khả Nhân không biết Trương Viễn đang nghĩ gì, sau khi cô nói với Trương Viễn rằng số tiền đó không có bị mất, cô liền quay trở lại nhà và tiếp tục may quần áo cho Trương Viễn.May thay, quần áo thời này cũng không cầu kỳ, dễ làm, Hứa Khả Nhân chỉ mất một tiếng đồng hồ để may cho anh một chiếc áo.Xoa xoa đôi mắt hơi nhức, Hứa Khả Nhân đứng dậy, thu dọn đồ đạc trên giường rồi đi ra ngoài.Trong sân rất yên tĩnh, có vài tiếng gà gáy yếu ớt lọt vào tai Hứa Khả Nhân, khiến cô đang đi về phía nhà bếp đột nhiên dừng lại.Là ảo giác phải không, tại sao trong sân nhà cô lại có tiếng gà gáy, Hứa Khả Nhân cảm thấy hơi buồn cười, hiện tại là ban ngày, trời còn không có tối làm sao cô có thể mơ thấy những gì mình đang nghĩ được!Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng bước chân của cô vô thức rẽ sang một hướng khác, đi về phía nơi phát ra tiếng gà gáy.Đi không bao xa, Trương Viễn đang ngồi xổm bên cạnh chuồng heo, quay lưng về phía cô, không biết đang làm cái gì.Hứa Khả Nhân tiến lên nhìn một chút, hai mắt cô sáng lên!Cô thấy bảy tám con gà con to bằng nắm tay em bé làm tổ trong một cái sọt nhỏ.Lớp lông tơ trên đó vẫn chưa rụng nên có thể biết đó là một con gà con vừa mới chui ra khỏi vỏ trứng.“Em nhìn xem này, anh mới lấy về, em có thích không!"Trương Viễn vẫy tay, chỉ vào những con gà trong sọt.Hứa Khả Nhân đi đến gần Trương Viễn, ngồi xổm xuống, nhặt lên một con, nhìn nhìn rồi đặt xuống, lại nhặt con khác lên, nhìn nó rồi lại đặt xuống, lặp đi lặp lại quá trình này cho đến khi cả tám con