Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cô đành phải cắn răng gọi theo Trương Viễn với một khuôn mặt tươi cười.
“Chú, dì!”“A, vợ của Tiểu Viễn cũng tới à, mau vào ngồi đi.
” Trưởng thôn cũng chính là chú của Trương Viễn và dì Trương cười hiền lành.
Thấy nụ cười trên mặt bọn họ tựa hồ cũng không giả bộ, Hứa Khả Nhân trong lòng thở dài và nụ cười cũng trở nên chân thành hơn.
“Thiệt là, các cháu tới là được rồi, sao còn mang theo đồ?” Hai người vừa vào phòng, dì Dương Quế Hoa liếc mắt nhìn thấy đồ vật trong tay Trương Viễn liền nói.
“Dì à, đây là cháu và Trương Viễn hái được trên núi, cũng không đáng bao nhiêu, cháu nghĩ mang đến một ít cho mọi người đổi khẩu vị, dì không nhận thì chúng cháu sẽ rất buồn.
"Hứa Khả Nhân giả vờ thương tâm, làm cho trái tim của Dương Quế Hoa tan chảy khi nhìn vào đôi mắt ngấn nước của cô.
Bà vẫn luôn muốn có một cô con gái thanh tú mềm mại, nhưng ai biết ba đứa con bà sinh ra đều là con trai, sau lại hai đứa lớn đều lấy vợ, lại bị vợ xúi giục, làm ầm ĩ muốn phân gia.
Cũng không sao, phân gia thì phân gia, sau này cũng đừng hòng chiếm được cái gì của bà.
Sau khi trải qua bao nhiêu rắc rối này, Dương Quế Hoa lại càng ghen tị với những người có con gái!Hiện tại cháu dâu lại giống y hệt đứa con gái mà bà hay mơ ước, nhưng cô quá gầy và sắc mặt cũng khó coi, khiến bà nhìn vào cảm thấy đau lòng.
“Được, được, nếu là tâm ý của các cháu, dì sẽ nhận, nhưng phải nhớ kỹ, sau này không được tặng đồ vật gì qua đây, nghe dì dặn dò, có món gì ngon, trước hết đem thân thể bồi bổ cho tốt, đó mới là điều quan trọng nhất!"Dương Quế Hoa nắm lấy tay Hứa Khả Nhân, khuôn mặt bà ấy đầy từ ái và đau lòng.
Đột nhiên được một người xa lạ đối xử nhiệt tình như vậy, Hứa Khả Nhân có chút lúng túng, nhưng được đôi tay thô ráp, khô khốc nắm lấy ấm áp, lại nhìn thấy ánh mắt yêu thương của người phụ nữ trước mặt, Hứa Khả Nhân cảm thấy trong lòng đột nhiên trào ra những cảm xúc xa lạ.
Cả trái tim như bị siết chặt lại