Chương 3: San San, chúng ta kết hôn đi!
Trong phòng làm việc của quản lý cấp cao ở Thu Thị.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Cảnh Thâm yên lặng nghe thư ký báo cáo xong, hai tay đặt trên bàn của anh ta đã siết lại thành nắm đấm. Ánh sáng trắng lạnh lẽo chiếu xuống, khiến cho khuôn mặt ấy càng trở nên uy nghiêm khác thường.
Thư ký đứng bên cạnh bàn, thấp thỏm đến toát đầy mồ hôi lạnh trên trán.
Với những chuyện liên quan đến Thu Niệm, cho đến giờ anh ta vẫn chưa hiểu rõ thái độ của tổng giám đốc. Nếu nói là anh ta quan tâm, thì anh ta lại bỏ mặc cô, càng thêm chiều chuộng Nghê San; nếu nói anh ta không quan tâm, thì anh ta lại yêu cầu thư ký theo dõi chặt Thu Niệm, báo cáo tình hình không cố định thời gian.
Thật không hiểu nổi.
"Tổng giám đốc Lục, tình hình chúng tôi nghe ngóng được mấy ngày nay chỉ có vậy thôi..." Thư ký cười gượng, cố moi ra thứ mà anh ta cho là tin tốt để làm dịu bầu không khí: "Nghe nói gần đây tâm trạng bà chủ rất tốt, hơn nữa cô ấy cũng không nhốt mình trong phòng không ăn không uống, trông hoạt bát hơn rất nhiều!"
Ai ngờ, sắc mặt Lục Cảnh Thâm càng kém hơn, áp suất không khí quanh người anh ta tỏa ra thấp đến mức khiến người ta không thở nổi.
Thư ký vội câm miệng, không dám nói gì thêm.
Tâm trạng rất tốt?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trông hoạt bát hơn rất nhiều?
Nghĩ đến dáng vẻ thoải mái ung dung của cô khi đến công ty tuyên bố quyết định ly hôn ngày hôm đó, cảm xúc trong mắt Lục Cảnh Thâm lại chìm xuống thêm một chút.
Rốt cuộc một loạt hành động này của cô chỉ là giả vờ...
Hay là... thật...?
Bầu không khí ngột ngạt bao trùm lên văn phòng.
Một lúc lâu sau, Lục Cảnh Thâm đưa tay day trán, phất tay ra hiệu cho thư ký đi ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bất kể là cô thực sự thông suốt và quyết định buông tay, hay là đang diễn một tuồng kịch khác, anh ta đều không quan tâm. Cô muốn làm loạn thì cứ làm loạn tiếp đi, dù sao thì sau hai năm, quan hệ hôn nhân sẽ tự động được hủy bỏ. Đến lúc đó, anh ta sẽ thoát khỏi người phụ nữ mưu mô này mãi mãi, để thực hiện lời hứa với Nghê San.
Thư ký thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu rời đi. Ngay khi anh ta đi tới cửa, trợ lý cầm trên tay một túi tài liệu vội vàng chạy tới.
Thư ký nháy mắt với cậu ta, ý bảo cậu ta quay lại sau, bây giờ tâm trạng tổng giám đốc không tốt, vội vào chịu chết à?
Trợ lý nhìn thoáng qua tài liệu trong tay, lộ ra vẻ do dự, nhỏ giọng nói: "Là của bà chủ đưa đến..."
Thư ký còn chưa kịp đóng góp ý kiến cho cậu ta, chiếc ghế văn phòng bằng da đối diện với hai người đã xoay lại, Lục Cảnh Thâm đang dựa vào lưng ghế đứng dậy, gõ ngón tay lên bàn, khàn giọng ra lệnh cho cậu ta đi vào: "Mang đến đây."
Anh ta muốn xem xem lần này người phụ nữ đó lại đang làm cái trò khùng điên gì!
Trợ lý vâng lời giao tài liệu tới.
Lục Cảnh Thâm cau mày mở ra, vừa nhìn, hơi thở đã ngừng lại.
Đây là...
Đơn xin ly hôn?!
Thấy anh ta đột nhiên biến sắc, trợ lý và thư ký bốn mắt nhìn nhau, lo lắng hỏi: "Tổng giám đốc Lục, sao thế ạ?"
Lúc này tai Lục Cảnh Thâm như ù đi, anh ta không nghe lọt tai, cũng không nghe rõ lời bọn họ nói, gần như thô bạo xé toạc chiếc túi ra.
Đơn xin ly hôn hoàn chỉnh đập vào mắt.
Giấy trắng mực đen viết chữ "Thu Niệm" ở góc dưới bên phải, nét chữ dứt khoát, tuyên bố chủ nhân của nó đã hoàn toàn từ bỏ cuộc hôn nhân này.
... "Tôi đã suy nghĩ rất nghiêm túc, nếu anh và Nghê San yêu nhau, tại sao tôi lại phải làm người xấu chia rẽ đôi lứa nhỉ? Vì thế, tôi quyết định sẽ thỏa mãn hai người."
... "Lục Cảnh Thâm, chúng ta ly hôn đi!"
Giờ phút này, cuối cùng anh ta cũng ý thức được, lần này Thu Niệm không hề diễn, những lời nói đều là sự thật...
Lúc này, điện thoại di động của thư ký vang lên, là của Thu Niệm gọi tới. Nhưng bây giờ không phải lúc để nghe điện thoại, thư ký vội vàng cúp máy.
Đầu dây bên kia lại gọi thêm mấy cuộc nữa, thấy anh ta vẫn không bắt máy thì không gọi nữa.
Động tĩnh lớn như vậy mà vẫn chưa thu hút được sự chú ý của Lục Cảnh Thâm. Anh ta đọc đi đọc lại ba bản đơn xin ly hôn, đọc như nuốt từng câu từng chữ. Cuối cùng anh ta thả đơn xuống, đi đến bên cửa sổ, nhìn những tòa nhà kinh doanh lạnh lẽo dưới chân, im lặng một lúc rồi bảo thư ký và trợ lý ra ngoài.
Cửa đóng lại.
Phòng tổng giám đốc hoàn toàn yên tĩnh.
Lục Cảnh Thâm giơ tay nới lỏng cà vạt, trong mắt đan xen đầy cảm xúc.
Ly hôn với Thu Niệm là điều mà anh ta mong đợi đã lâu, nhưng bây giờ khi cuối cùng điều đó cũng thành sự thật, niềm vui sướng và sự nhẹ nhõm mà anh ta nghĩ lại không xuất hiện. Một cảm giác khó tả dâng lên trong cổ họng, đầu óc anh ta rối bời.
Mặt trời chiếu sáng bên ngoài cửa sổ.
Khiến anh ta nhớ đến lần đầu tiên khi anh ta nhìn thấy Thu Niệm, trời cũng nắng như thế.
Năm đó anh ta 16 tuổi, đang trải qua thời khắc khó khăn nhất của cuộc đời.
Việc kinh doanh của nhà họ Lục phá sản, ba anh ta nhảy lầu tự tử, mẹ anh ta cũng nhanh chóng qua đời vì bệnh tật do quá đau buồn. Trong một đêm, anh ta từ một đứa đứa trẻ được ông trời ưu ái trở thành một thanh niên nghèo phải chạy trốn khắp nơi vì nợ nần, nhìn thấy đủ thứ trò đời bạc bẽo.
May thay, anh ta đạt điểm xuất sắc trong kỳ thi, mặc dù không đủ khả năng chi trả học phí nhưng anh ta vẫn là một ngoại lệ được nhận vào trường cấp ba tốt nhất ở thành phố Bái.
Ngày đăng ký nhập học, anh ta đứng dưới gốc cây cạnh dãy nhà dạy học nói chuyện với giáo viên về việc trợ cấp cho học sinh có hoàn cảnh khó khăn.
Có tiếng cười đùa của các cô gái từ xa lại gần.
Anh ta lơ đãng ngước mắt lên, nhìn thấy có ba cô gái đi cùng nhau, Thu Niệm rõ ràng là người ít nói nhất trong số họ, nhưng anh ta lại chú ý đến cô ngay lập tức.
Cô gái hơi cúi đầu, bên môi có hai lúm đồng điếu không sâu, trong veo như tuyết trắng trên đỉnh núi.
Anh ta chợt lơ đễnh, ngay cả câu hỏi của giáo viên anh ta cũng quên trả lời.
Nhận thấy ánh mắt của anh ta, cô ngẩng đầu lên như thể cảm nhận được gì đó, đôi mắt long lanh cứ vậy mà nhìn về phía anh ta.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, tim anh ta đập thình thịch, anh ta xấu hổ quay mặt đi.
Thật là trong sáng...
Cứ luôn cảm thấy nếu nhìn thêm nữa, anh ta sẽ vô tình xúc phạm đến vẻ đẹp đó.
Dù không cố ý hỏi thăm, anh ta cũng mau chóng biết được cô gái này chính là cô con gái rượu duy nhất của người đứng đầu Thu Thị, được ông cưng chiều vô hạn. Số người thèm muốn cô nhiều vô kể, nhưng bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ vì ái ngại gia thế của cô.
Dù là trước khi Lục Thị phá sản, người này cũng không phải là người mà anh ta dám mơ tưởng, anh ta của hiện tại thì lại càng không có tư cách.
Chỉ là ai mà ngờ được cô con gái không thể với tới của Thu Thị lại yêu kẻ nghèo túng như anh ta từ cái nhìn đầu tiên, thậm chí còn theo đuổi anh ta không chút kiêng dè!
Ngoài mặt anh ta vẫn lạnh lùng, nhưng trong lòng thì đang vui mừng đấu tranh.
Sợ sẽ làm bẩn ánh trăng vô ý rơi trên đầu ngón tay này, càng sợ cô chỉ hứng thú nhất thời, mà kẻ khó chịu lại là mình.
Anh ta không dám chấp nhận, nhưng cũng không nỡ đuổi cô đi.
Cứ như vậy, từ trung học đến đại học, anh ta cho rằng cuộc sống như vậy sẽ mãi tiếp tục.
Cho đến tai nạn xe cộ đó...
Nhìn chằm chằm vệt sáng trên cửa sổ thủy tinh quá lâu, tầm nhìn chợt tối đen, Lục Cảnh