Chương 34: Em thật sự không yêu anh một chút nào sao?
Hai chữ "chúng tôi" cực kỳ chói tai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bàn tay kia của Lục Cảnh Thâm đang nắm chặt anh ấy khẽ run rẩy.
Cố Trì đẩy anh ta ra với vẻ đầy châm chọc, sau đó ung dung chỉnh lại quần áo, chậm rãi nói: "Tổng giám đốc Lục có thời gian ở đây quấy rầy vợ chưa cưới của tôi, chi bằng trở về nhìn Lục Thị sắp phá sản của anh đi.”
Trong khoảng thời gian này Lục Cảnh Thâm chìm đắm trong nỗi đau mất đi người phụ nữ mình yêu, đã bỏ lại chuyện của công ty ra sau đầu từ lâu, anh ta nghĩ đến việc xử lý mấy người nhà họ Nghê rồi lại đến gặp Niệm Niệm, Lục Thị có phá sản hay không cũng không quan trọng.
Nhưng tình hình bây giờ đã khác.
Niệm Niệm chưa chết, cô ấy sống sờ sờ trở về, anh ta tất nhiên cũng không có lý do gì để tìm chết.
Mất đi thân phận tổng giám đốc của Thu Thị, nếu tiếp theo Lục Thị cũng phá sản, vậy chẳng phải anh ta đã trở thành thiếu niên nghèo khổ với hai bàn tay trắng sao? Không phải anh ta sợ mất đi, mà là... có một tình địch mạnh như Cố Trì, anh ta không thể thua về phương diện quyền thế của cải được!
Anh ta nhìn chằm chằm Cố Trì, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Anh đã làm gì?”
"Không có gì." Cố Trì hời hợt nói: “Chẳng qua là để cho tất cả trở về điểm xuất phát, tôi tin tưởng với năng lực của tổng giám Lục, cho dù không mượn cơn gió đông Thu Thị này cũng có thể vực dậy Lục Thị."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Làm tốt lắm! Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Lục Cảnh Thâm, Thu Danh Duy không thể không khen ngợi Cố Trì một cách điên cuồng ở trong lòng.
Cô đang định giải quyết Thu thị bên này rồi đi lấy Lục thị, không nghĩ tới Cố Trì làm việc năng suất như vậy, đã giúp cô ‘trời lạnh rồi, để nhà họ Vương phá sản thôi’. Cho nên từ xưa nam phụ hoàn mỹ lại thâm tình, nữ chính mù mắt mới có thể coi trọng cẩu nam chính.
Thấy Lục Cảnh Thâm làm phiền ở đây, Thu Danh Duy gọi bảo vệ tới, chỉ vào anh ta nói không chút khách khí: "Người này đã không còn là nhân viên của Thu Thị nữa, đuổi ra ngoài đi.”
Lục Cảnh Thâm không thể tin nhìn cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô gái thời niên thiếu ấm áp kia trong ký ước, bây giờ đã trở nên sắc bén châm chọc, tuyệt tình như một người khác.
“Niệm Niệm!” Anh ta đẩy nhân viên bảo vệ ra, không chịu đi, hỏi cô với ánh nhìn ngầm chịu đựng: "Có nhất thiết phải như vậy không? Chúng ta quen biết nhau ngần ấy năm, bỏ lỡ nhiều năm như vậy, vì sao còn muốn tiếp tục giày vò lẫn nhau?”
“Anh cũng biết là giày vò." Thu Danh Duy lạnh lùng nhìn anh ta: “Vậy còn không mau cút?”
Giọng Lục Cảnh Thâm nâng cao lên, kích động hét lớn: “Niệm Niệm! Hãy cho anh thêm một cơ hội! Anh hứa, sẽ bù đắp tất cả những hối tiếc năm xưa!”
"Muộn rồi." Thu Danh Duy ra hiệu cho bảo vệ đừng sửng sốt, xoay người đi lại bên cạnh Cố Trì, chỉ ném cho anh ta một câu dứt khoát: "Cứ để nó qua đi, Lục Cảnh Thâm.”
Vào lúc đó, anh ta dường như nghe thấy tiếng đau lòng, đau đến mức lục phủ ngũ tạng của anh ta sắp nổ tung.
Hất tay của nhân viên bảo vệ, anh ta cố chấp đứng đó, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Thu Danh Duy, cố gắng gằn từng chữ: "Thu Niệm, anh hỏi em một câu, em thật sự không yêu anh một chút nào sao? Em nói thật đi!"
Thu Danh Duy đang muốn mở miệng nói "Đương nhiên", nhưng vào lúc đó, trái tim cô lại nhói lên, cổ họng giống như bị bóp chặt cổ, không thể thốt ra nửa lời.
Nội tâm cô kinh hãi, trong mắt kinh sợ ngơ ngác không khống chế được mà ướn ra nước mắt.
Lục Cảnh Thâm không nhìn thấy cảnh này, nhưng Cố Trì đứng bên cạnh Thu Danh Duy lại thấy rõ ràng. Vẻ mặt quyến luyến và đau lòng của người phụ nữ dường như làm cho anh ấy nhìn thấy Thu Niệm của trước đây một lần nữa.
Anh ấy hơi thất thần.
Lúc này, Lục Cảnh Thâm bước tới kéo Thu Danh Duy, ý đồ làm cho cô xoay người lại đối mặt với anh ta.
Cố Trì vội vàng hoàn hồn lại, theo bản năng bảo vệ Thu Danh Duy vào lòng, trong lòng có một giọng nói không ngừng nói cho anh ấy biết, quyết không thể để Lục Cảnh Thâm nhìn thấy biểu cảm trên mặt cô lúc này!
Anh ấy ôm chặt Thu Danh Duy, quét sạch sự dịu dàng và khéo léo vừa rồi, lạnh lùng quát tháo bảo vệ: "Còn không mau đuổi người đi? Muốn tôi đích thân mời sao?!"
Bảo vệ vốn dĩ không muốn xen vào những khúc mắc tình cảm của cấp cao, hơn nữa ông chủ trước đây vẫn luôn là Lục Cảnh Thâm, cho nên trong tiềm thức không dám đắc tội. Lúc này bị Cố Trì quát lớn, lập tức sợ tới mức cả người run cầm cập, vội vàng lấy lại tinh thần ứng phó với Lục Cảnh Thâm.
"Anh… anh Lục, mời anh rời đi cho, nếu không chúng tôi đành không khách sáo.”
Lục Cảnh Thâm hoàn toàn không hợp tác, thậm chí còn có ý đồ tới cướp người từ trong lòng Cố Trì. Bảo vệ thấy thế, đành phải tiến lên giữ lấy anh ta, cưỡng ép kéo anh ta đi.
Lục Cảnh Thâm vừa giãy dụa, vừa hét lớn với Thu Danh Duy: "Nói đi! Thu Niệm em nói đi! Em nói em không còn yêu anh nữa! Em nói thì anh sẽ không dây dưa nữa!”
Thu Danh Duy muốn nói, muốn lớn tiếng chửi, nhưng cổ họng mặc kệ như thế nào cũng không phát ra được tiếng. Cũng may có Cố Trì giúp, nếu không vừa rồi lập tức bị lộ rồi, thì tên tra nam họ Lục kia sẽ đắc ý!
Bảo vệ kéo Lục Cảnh Thâm lên thang máy.
Phòng nghỉ đã trở lại yên tĩnh.
Thư ký Chu ở phòng trà nghe thấy tiếng động, lúc này vội vàng chạy tới: "Cô chủ, cô không sao chứ?”
Cố Trì giữ vai cô, quay đầu thay cô trả lời: "Không sao, tôi và cô ấy có chút chuyện muốn nói riêng, thư ký Chu có thể tránh mặt một lát được không?"
Đây là người chồng mà ông cụ Thu đích thân chọn lựa cho cô chủ, nhân phẩm học thức gia cảnh và ngoại hình đều không thể vào đâu được, trong lòng thư ký Chu vô cùng tôn kính anh ấy, nghe vậy tất nhiên đồng ý: "Hai người cứ từ từ nói chuyện, đây là trà tôi mới pha xong, vừa rồi cô chủ có chút không thoải mái, không biết bây giờ đã cảm thấy tốt hơn chưa.”
Cố Trì nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn, chờ sau khi thư ký Chu rời đi, anh ấy mới đỡ Thu Danh Duy đến sô pha ngồi xuống.
"Em bị sao vậy?" Anh ấy vừa nói vừa đưa khăn tay sạch sẽ, ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Thu Danh Duy cảm ơn ý tốt của anh ấy, nhưng không nhận, tự mình lau nước mắt, nói với anh ấy bằng giọng nói mà cuối cùng cô cũng tìm thấy: "Em cũng không rõ lắm, vừa rồi giống như là bị cái gì đó khống chế, nói không ra tiếng.”
Im lặng một lúc, cô nói thêm: "Một tình huống tương tự đã xảy ra trước đây."
Cố Trì: "Em nói nghe thử.”
Thu Danh Duy nói cho anh ấy biết thời gian và tình hình của hai lần trước đó, Cố Trì nhớ lại, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Anh ấy nhìn chằm chằm Thu Danh Duy thật lâu, mới lên tiếng nói với cô: “Lúc lần đầu tiên xảy ra là sau khi anh nói với Lục Cảnh Thâm em bệnh qua đời, lần thứ hai là Lục Cảnh Thâm tự sát.”
Đáp án nhanh chóng tuôn ra, Thu Danh Duy và anh ấy đồng thanh nói: "Cho nên... Tình cảm còn sót lại trong cơ thể này vẫn chưa biến mất?”
Sau khi phát hiện ra điều này, Thu Danh Duy cũng không kinh ngạc lắm, dù sao Thu Niệm mới là chủ nhân của cơ thể này, lại yêu Lục Cảnh Thâm cố chấp như vậy, ngay cả khi linh hồn đã biến mất, thì việc còn sót lại một chút tình cảm cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Cố Trì đưa trà nóng cho cô, Thu Danh Duy uống hai ngụm, dạ dày ấm lên,