Chương 66: [Phiên ngoại Thu Danh Duy và Bạc Nguyên Triệt] Anh cũng muốn cuốn sổ đo đỏ đó
Sau khi qua thăm ông cụ, Thu Danh Duy đi vào phòng ngủ của mình để lấy một số thứ, rồi chuẩn bị ra ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngoảnh đầu lại thấy không biết từ lúc nào Bạc Nguyên Triệt đang nằm trên giường của mình, trông anh giống như một con chó đang lén lút vui vẻ sau lưng chủ nhân, vùi mặt trong gối lăn qua lăn lại.
Thu Danh Duy: "..."
Cảm nhận được ánh mắt chết chóc của cô, Bạc Nguyên Triệt ngẩng đầu lên, gò má ửng hồng bị mái tóc rối bù che đi một nửa, dáng vẻ đáng yêu không nói nên lời.
Những người đàn ông đẹp trai luôn khiến người ta kìm lòng không đặng mà bao dung hơn một chút.
Thu Danh Duy đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, đưa tay ra nghịch mái tóc bù xù của anh, giọng điệu vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều: "Có chuyện gì mà vui vậy?"
Đôi mắt Bạc Nguyên Triệt trong trẻo, một tay ôm gối của cô, một tay nắm lấy cổ tay cô, cười thỏa mãn: "Em không hiểu đâu..."
"Đúng vậy, em không hiểu."
"Đây là phòng của em, là phòng của bạn gái anh..." Anh nói xong, ánh mắt bỗng trở nên mềm mại: "Anh có hơi không cam lòng vì đã bỏ lỡ hai mươi năm của em, nhưng lại chẳng còn cách nào khác, vậy nên chỉ có thể đền bù bằng những điều nhỏ nhặt vụn vặt này thôi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù rằng cô đã rời khỏi ngôi nhà này từ lâu, nhưng ở gối vẫn còn vương lại hơi thở của cô.
Khiến người khác an tâm...
Thu Danh Duy lặng lẽ nhìn anh: "Mới có hơn hai mươi năm, chúng ta còn cả một chặng đường dài phía trước."
Anh nắm lấy tay cô, nhướng mày nghịch ngón tay cô: “Để anh tính thử xem, nếu chúng ta cùng sống đến năm một trăm tuổi, thì chúng ta cũng chỉ còn hơn bảy mươi năm bên nhau mà thôi.”
Anh mím môi: "Thật ngắn..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bảy mươi năm mà còn ngắn sao?" Thu Danh Duy búng anh một phát: "Tham lam!"
Chuyện này thực sự oan uổng quá!
Bạc Nguyên Triệt không phải là người tham lam, ngược lại anh rất dễ hài lòng, chỉ có khi ở bên cô anh mới vô thức muốn càng nhiều hơn.
Muốn yêu cô nhiều hơn, cho cô nhiều hơn, ở bên cô nhiều hơn…
Nhìn thấy trên mu bàn tay của cô có vết kim châm và vết bầm tím, anh đau lòng hôn lên đó, chuyển chủ đề: “Còn đau không?”
“Không sao.” Vết thương nhỏ này đối với Thu Danh Duy không là gì, thấy anh cẩn thận hôn vì sợ làm cô bị đau, cô không nhịn được cười: “Đừng nghĩ em mỏng manh như vậy, em không yếu ớt như vậy đâu. "
Anh biết.
Anh vẫn luôn biết.
Ngay từ khi quen cô, anh đã biết cô khác với những người phụ nữ anh từng biết.
Rõ ràng trông phong thái cô là được sống trong nhung lụa, nhưng lại giống như cây cối trong sa mạc, ngoan cường cứng cỏi ngoài sức tưởng tượng.
Sau này mới biết, cô không phải là thiên kim nhà giàu quý báu gì cả, cô đã chịu đựng rất nhiều đau khổ, gặp phải rất nhiều bất hạnh. Từ lâu, cô đã quen với việc một mình đối mặt với gió mưa, không cần phải dựa dẫm vào ai.
Nhưng...
Cô lại không biết.
Trong mắt người yêu cô, cô càng kiên cường, anh càng đau lòng, càng muốn bảo vệ cô ở phía sau, che chở cho cô trước mọi phong ba bão táp, dành cho cô tình yêu tuyệt vời nhất.
Tình yêu này khiến anh lo được lo mắt, khiến anh sợ hãi sẽ mất đi, thậm chí khiến anh trở nên yếu đuối rụt rè, nhưng đồng thời tình yêu này cũng khiến anh trở nên mạnh mẽ. Bởi vì... anh có một người, mà cho dù anh có liều cả tính mạng mình, anh cũng muốn bảo vệ bằng được.
Vậy nên...
“Ở bên anh, em không cần phải mạnh mẽ.” Anh nắm tay cô, giọng điệu ôn hòa mà kiên định: “Anh đã nói rồi, em hãy thử dựa dẫm vào anh..."
Ngay cả ông cụ cũng chẳng cưng chiều cô như con gái, bắt cô phải sớm tự lập, nhưng người đàn ông này lại nhiều lần bảo cô cởi bỏ áo giáp nặng nề, trốn trong vòng tay anh dựa dẫm vào anh.
Dựa dẫm vào một người...
Cô không biết.
Nhưng....
Quãng đời còn lại cô sẽ học cách dựa dẫm.
Đương nhiên, sự dựa dẫm này chỉ đối với anh, chỉ giới hạn với mỗi anh.
…
Mặt trời đã đổi hướng.
Thu Danh Duy nhìn thời gian, thấy đã gần giữa trưa, vì vậy cô không còn dây dưa với anh nữa, véo nhẹ lỗ tai anh, lấy lại phong thái của một phú bà xa hoa: "Đi thôi, đi mua nhà."
Có mười tỷ trong tay, còn lo gì nữa?
Thu Danh Duy dứt khoát dẫn theo Bạc Nguyên Triệt đi đến khu bất động sản cao cấp ở thành phố Bắc Kinh. Cô nghĩ đa số biệt thự ở ngoại ô thành phố, hai người sống thì quá rộng quá yên tĩnh. Bây giờ, Bạc Nguyên Triệt không còn là người nổi tiếng nữa nên không cần trốn tránh các tay săn ảnh, vì thế cứ mua một ngôi nhà cao cấp đẹp đẽ năm trăm mét vuông ở nội thành, vừa thoải mái lại vừa tiện lợi.
Bất động sản cao cấp có giá hơn chục triệu thế nên vẫn còn nhà trống để bán. Thu Danh Duy và Bạc Nguyên Triệt đã thảo luận và chọn một căn, họ làm thủ tục và thanh toán ngay tại chỗ, chỉ cần trang bị nội thất là có thể dọn vào ở ngay.
Sau khi tìm một khách sạn để tạm nghỉ chân, ăn cơm trưa xong cả hai đến một trung tâm thương mại gần đó để mua sắm đồ dùng gia đình.
Thu Danh Duy chưa bao giờ để bản thân mình chịu thiệt thòi. Hơn nữa bây giờ bên cạnh còn có một cái đuôi nhỏ, vì cô mà xuyên đến đây, đương nhiên phải dành cho anh những gì tốt đẹp nhất rồi.
Cô không thèm liếc mắt mà đi thẳng đến cửa hàng nội thất nhập khẩu.
Thu Danh Duy đang đi dạo trong cửa hàng, nhân viên tư vấn đưa album sản phẩm dày cộp cho Bạc Nguyên Triệt: "Anh thích kiểu dáng nào? Ở đây chúng tôi có nhà thiết kế chuyên môn có thể phối cho phù hợp với phong cách của anh."
Bạc Nguyên Triệt không nhận, nhìn bóng lưng của người phụ nữ phía trước, nói: "Nghe theo cô ấy cả!"
Lúc này, nhân viên tư vấn mới hiểu ra, Thu Danh Duy mới là người quyết định, vì thế cô ta nhanh nhạy quay người lại đưa album cho Thu Danh Duy.
Thu Danh Duy cầm lấy cuốn album trao đổi với nhân viên tư vấn, trong khi Bạc Nguyên Triệt đứng ở một bên thỉnh thoảng trả lời các câu hỏi của cô.
Bạc Nguyên Triệt cảm thấy bàn ăn, sô pha... chẳng khác biệt mấy nên chọn cái nào cũng như nhau, nhưng đến khi chọn giường, anh bèn cúi người sáp lại gần.
Thu Danh Duy định chọn hai giường, mỗi người một giường, mặc dù không nói ra, nhưng sau khi thấy cô chọn hai kiểu giường khác nhau, trong lòng Bạc Nguyên Triệt bỗng vang lên một hồi chuông báo động.
Không được! Khi sống trong phòng làm việc đã bị ngăn cách bởi một bức tường, điều đó khiến anh trằn trọc hàng đêm và không thể ngủ ngon giấc, bây giờ vất vả lắm hai người mới bắt đầu cuộc sống chung ngọt ngào, làm sao có thể mỗi người một phòng được cơ chứ?
Vì vậy anh bèn ấn tay cô lại, lần đầu tiên chủ động đưa ra ý kiến của mình: "Anh thấy chiếc giường đôi rộng hai mét này cũng không tồi, hai người nằm sẽ không chật, cũng không lớn đến mức quá khoa trương."
Lời nói của anh đầy ám chỉ, làm sao Thu Danh Duy có thể nghe không hiểu được.
Trong bệnh viện bọn họ từng ngủ chung giường một đêm, nhưng kết quả thì sao? Thật ra cô chẳng cảm thấy gì, nhưng chẳng phải người khó chịu là anh hay sao?
"Anh chắc chắn muốn chiếc này chứ?" Thu Danh Duy liên tục xác nhận với anh: "Sẽ không bị mất ngủ nữa chứ?"
Nhân viên tư vấn dường không nghe thấy ẩn ý, vẫn cố gắng thúc đẩy khách hàng mua: “Đừng lo, đừng lo! Sản phẩm chăn ga gối đệm trong cửa hàng của chúng tôi là hàng cao cấp nên chắc chắn mỗi đêm đều ngủ ngon mơ đẹp! Anh xem, Simmons thiết kế khoa học dựa theo thói quen ngủ của cơ thể con người, tuyệt đối thoải mái đến mức hễ ngã đầu lên là ngủ ngay lập tức!”
Hai người họ không nghe những gì nhân viên tư vấn nói, cả hai nhìn nhau giao tiếp bằng