Chương 68: [Phiên ngoại Thu Danh Duy và Bạc Nguyên Triệt] Thế giới không có cô
Ánh ban mai lặng lẽ chiếu vào đánh thức người đang ngủ say trên giường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạc Nguyên Triệt khẽ cau mày, cố gắng mở mắt ra.
Chiếc chăn hoa văn anime quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, đó là chiếc chăn anh thường dùng khi sống trong căn hộ trước khi rời khỏi Nhạc Ngu.
Anh ngẩn người một lúc, như thể ý thức được điều gì đó bèn đột ngột ngồi bật dậy.
Sau đó mới nhận ra rằng anh thực sự đang ở trong căn hộ mà anh đã mua ở thành phố Nhạc.
Cùng lúc đó, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, trợ lý ló đầu vào thúc giục: "A Triệt, mau dậy đi! Bên phía đài truyền hình vào sáng sớm giờ cao điểm rất kẹt xe, chúng ta đi sớm một tí, chứ nếu đi muộn sẽ lại bị bắt bẻ nói ngôi sao lớn tự cho mình là quan trọng đấy."
Một lúc lâu không có tiếng đáp lại, trợ lý cao giọng gọi: "A Triệt! A Triệt?"
Bạc Nguyên Triệt đã hơi tỉnh táo lại, nhưng vẫn còn trong trạng thái hoang mang.
Không phải anh đã đi theo Tiểu Duy đến thế giới của cô rồi sao? Vì sao vừa mở mắt ra đã trở về nơi này vậy?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một linh cảm chẳng lành dấy lên trong lòng anh.
Chẳng lẽ... Anh lại xuyên về rồi ư?
Anh lập tức lật người xuống giường, tùy tiện nhặt quần áo, vừa mặc quần vừa đi ra ngoài, vội vã vào nhà tắm rửa mặt, sau đó cầm lấy chìa khóa xe đi thẳng ra cửa.
Trợ lý ở phía sau hét lên: "A Triệt! Xe bảo mẫu đã chờ ở dưới lầu rồi, cậu lấy chìa khóa xe làm gì? Này!"
Trong đầu Bạc Nguyên Triệt bây giờ chỉ có một ý nghĩ, đó chính là đi tìm Tiểu Duy ngay lập tức!
Anh không sợ xuyên trở về, anh không sợ xuyên qua bất kỳ thời không, trở thành bất cứ kẻ nào, anh chỉ sợ... Chỉ sợ, trong thế giới của anh không có Tiểu Duy...
Tâm trí bồn chồn không yên chạy đến cửa thang máy, khi nhấn nút mới nhớ rằng mình có thể gọi điện thoại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh đang tìm điện thoại trong túi, cuối cùng trợ lý cũng đuổi kịp đưa cho anh, anh ta hoàn toàn bị sự hoảng loạn của anh làm cho khó hiểu: "Này, cậu bỏ quên đấy. Thế này là thế nào? Sao cậu vội vàng hấp tấp vậy.”
Bạc Nguyên Triệt không có thời gian trả lời anh ta, sau khi nhận được điện thoại đã lập tức tìm số của Tiểu Duy, nhưng anh lướt danh bạ mấy lần vẫn vẫn không tìm được số của cô.
Sao lại như vậy?
Rõ ràng anh đã lưu Tiểu Duy vào cột đánh dấu rồi mà!
"Cậu đụng vào điện thoại của tôi à?" Biết rõ là không thể nào nhưng anh vẫn không kìm được hỏi trợ lý.
Vẻ mặt trợ lý khó hiểu: "Không hề! Cậu đặt mật mã sao tôi đụng vào được?"
"Vậy sao không thấy số điện thoại của Tiểu Duy đâu?" Anh hốt hoảng lo sợ, cố gắng nhớ lại số của cô, run rẩy nhập từng số vào giao diện quay số.
Trước khi cuộc gọi được gọi đi, nghe thấy trợ lý lẩm bẩm một cách nghi ngờ: "Tiểu Duy gì cơ?"
Anh ngước mắt lên trừng anh ta: "Tiểu Duy là để cậu gọi à? Nghiêm túc gọi chị Duy cho tôi!"
Hôm nay Bạc Nguyên Triệt thật hung dữ...
Trợ lý rụt cổ, yếu ớt giải thích: "Cái đó... Tôi cũng đâu quen biết chị Duy đâu! Cậu nói xem, rốt cuộc là ai vậy?"
Những lời này và âm báo nhắc số không tồn tại sau khi bấm số giống như hai chiếc búa nặng nề đập vào khiến tai anh ù ù.
Anh đặt điện thoại xuống, sững sờ hỏi: "Thu Danh Duy... Bạn gái Thu Danh Duy của tôi.... Cậu không nhớ sao?"
Vẻ mặt trợ lý bất đắc dĩ: "A Triệt, chúng ta đừng làm loạn nữa được không? Thời gian không còn nhiều, chúng ta có thể để trò đùa lại sau khi thông báo kết thúc được không?"
Làm việc cùng nhau nhiều năm nên Bạc Nguyên Triệt biết trợ lý của mình thật thà như thế nào, anh ta không thể tùy tiện đùa giỡn những việc thế này với anh, vậy nên...
Anh ta thực sự không biết Tiểu Duy...
Cảm giác lạnh lẽo ngay lập tức lấp đầy cổ họng anh.
Anh thậm chí còn không thèm chờ thang máy, xoay người chạy xuống lầu như muốn trốn chạy.
Như thể bằng cách này, anh có thể thoát khỏi sự hoang đường trước mặt.
…
Chạy thẳng một mạch xuống lầu.
Bạc Nguyên Triệt sẽ không đi đến đài truyền hình. Anh một mình lái xe đến thành phố Nhạc, đến những nơi có thể tìm được Thu Danh Duy, mặt dày mày dạn hỏi thăm ở mọi nơi nhưng tiếc là không tìm thấy gì.
Vì thế, anh đặt vé máy bay, bay suốt đêm đến thành phố Bái.
Trong biệt thự nhà họ Thu, anh nhìn thấy một bóng người quen thuộc từ xa… Bóng dáng ấy đang đứng trong sân biệt thự, có phần cô đơn trông ra ngoài cánh cổng như thể đang đợi ai đó.
Khuôn mặt ấy, không phải Tiểu Duy thì là ai?
Tảng đá treo trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống, anh cười vui vẻ, sải bước đi về phía cô, từ đằng xa đã gọi to: "Tiểu Duy!"
Vẫn là khuôn mặt đó, đẹp đến mức trên đời này khó có thể tìm được, nhưng lại lộ ra vẻ mặt xa lạ mà mơ màng với anh, lễ phép hỏi: "Anh tìm ai?"
Người này không phải Tiểu Duy!
Bước chân của Bạc Nguyên Triệt như đang đi vào hư không, toàn thân anh rơi vào trạng thái hốt hoảng.
Mặc dù cùng một gương mặt, nhưng lại khác biệt... Quá khác biệt....
Trong mắt Tiểu Duy của anh đầy nghênh ngang, nên sẽ không lộ ra ánh mắt buồn thảm như vậy, mặc dù dáng người mềm mại thanh tú nhưng khí chất tỏa ra không hề yếu ớt chút nào.
Vậy nên người trước mặt này... Là Thu Niệm!
Anh hoảng sợ lùi về phía sau.
Từng bước một, lui về trong đêm tối sâu thẳm.
Trái tim cũng chìm vào bóng tối sâu thẳm nhất.
Tiểu Duy đâu rồi?
Tiểu Duy đã đi đâu rồi?
…
Trong suốt một tháng, Bạc Nguyên Triệt đã tìm kiếm gần như khắp nước Hoa, thậm chí còn ngang nhiên sử dụng tài khoản Weibo của mình để đăng thông báo người tìm mất tích…
Chỉ có một câu, chỉ nói cho một người nghe.
@Bạc Nguyên Triệt V: Nếu em cũng đã trở về thì đến tìm anh được không? Dù bao lâu đi nữa anh vẫn luôn đợi em.
Cả thế giới mạng đều cố gắng tìm ra ý nghĩa của câu nói này, tìm kiếm tất cả các manh mối để đoán xem nữ diễn viên may mắn này là ai, một số nữ nghệ sĩ đã nhân cơ hội nhảy ra phụ họa, ké được một cơn sóng nhiệt kha khá.
Dù sao anh cũng là siêu sao hàng đầu giới giải trí, nên vấn đề này nhanh chóng trở thành một chủ đề nóng.
Bạc Nguyên Triệt không quan tâm thế giới bên ngoài nói gì hay nghĩ gì, anh từ chối mọi thông báo, nhốt mình trong căn hộ và chờ đợi Tiểu Duy của mình ngày này qua ngày khác. Mặc dù, trong lòng có một âm thanh tàn nhẫn nói với anh, người anh chờ đợi sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, nhưng anh vẫn cố chấp giữ lấy tia hy vọng le lói đó không chịu buông tay.
Anh đã đợi rất lâu, rất lâu.
Năm tháng chậm rãi trôi qua, bạn bè bên cạnh đều tiếp tục cuộc sống của họ, những nghệ sĩ mới nhiều vô kể nên đã sớm thay thế anh đứng