Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Mạng Của Nam Chính

Chương 68


trước sau


 
Chương 68: [Phiên ngoại Thu Danh Duy và Bạc Nguyên Triệt] Thế giới không có cô
 
Ánh ban mai lặng lẽ chiếu vào đánh thức người đang ngủ say trên giường.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạc Nguyên Triệt khẽ cau mày, cố gắng mở mắt ra.
 
Chiếc chăn hoa văn anime quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, đó là chiếc chăn anh thường dùng khi sống trong căn hộ trước khi rời khỏi Nhạc Ngu.
 
Anh ngẩn người một lúc, như thể ý thức được điều gì đó bèn đột ngột ngồi bật dậy.
 
Sau đó mới nhận ra rằng anh thực sự đang ở trong căn hộ mà anh đã mua ở thành phố Nhạc.
 
Cùng lúc đó, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, trợ lý ló đầu vào thúc giục: "A Triệt, mau dậy đi!  Bên phía đài truyền hình vào sáng sớm giờ cao điểm rất kẹt xe, chúng ta đi sớm một tí, chứ nếu đi muộn sẽ lại bị bắt bẻ nói ngôi sao lớn tự cho mình là quan trọng đấy."
 
Một lúc lâu không có tiếng đáp lại, trợ lý cao giọng gọi: "A Triệt! A Triệt?"
 
Bạc Nguyên Triệt đã hơi tỉnh táo lại, nhưng vẫn còn trong trạng thái hoang mang.
 
Không phải anh đã đi theo Tiểu Duy đến thế giới của cô rồi sao? Vì sao vừa mở mắt ra đã trở về nơi này vậy?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Một linh cảm chẳng lành dấy lên trong lòng anh.
 
Chẳng lẽ... Anh lại xuyên về rồi ư?
 
Anh lập tức lật người xuống giường, tùy tiện nhặt quần áo, vừa mặc quần vừa đi ra ngoài, vội vã vào nhà tắm rửa mặt, sau đó cầm lấy chìa khóa xe đi thẳng ra cửa.
 
Trợ lý ở phía sau hét lên: "A Triệt! Xe bảo mẫu đã chờ ở dưới lầu rồi, cậu lấy chìa khóa xe làm gì? Này!"
 
Trong đầu Bạc Nguyên Triệt bây giờ chỉ có một ý nghĩ, đó chính là đi tìm Tiểu Duy ngay lập tức!
 
Anh không sợ xuyên trở về, anh không sợ xuyên qua bất kỳ thời không, trở thành bất cứ kẻ nào, anh chỉ sợ... Chỉ sợ, trong thế giới của anh không có Tiểu Duy...
 
Tâm trí bồn chồn không yên chạy đến cửa thang máy, khi nhấn nút mới nhớ rằng mình có thể gọi điện thoại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Anh đang tìm điện thoại trong túi, cuối cùng trợ lý cũng đuổi kịp đưa cho anh, anh ta hoàn toàn bị sự hoảng loạn của anh làm cho khó hiểu: "Này, cậu bỏ quên đấy. Thế này là thế nào? Sao cậu vội vàng hấp tấp vậy.”
 
Bạc Nguyên Triệt không có thời gian trả lời anh ta, sau khi nhận được điện thoại đã lập tức tìm số của Tiểu Duy, nhưng anh lướt danh bạ mấy lần vẫn vẫn không tìm được số của cô.
 
Sao lại như vậy?
 
Rõ ràng anh đã lưu Tiểu Duy vào cột đánh dấu rồi mà!
 
"Cậu đụng vào điện thoại của tôi à?" Biết rõ là không thể nào nhưng anh vẫn không kìm được hỏi trợ lý.
 
Vẻ mặt trợ lý khó hiểu: "Không hề! Cậu đặt mật mã sao tôi đụng vào được?"
 
"Vậy sao không thấy số điện thoại của Tiểu Duy đâu?" Anh hốt hoảng lo sợ, cố gắng nhớ lại số của cô, run rẩy nhập từng số vào giao diện quay số.
 
Trước khi cuộc gọi được gọi đi, nghe thấy trợ lý lẩm bẩm một cách nghi ngờ: "Tiểu Duy gì cơ?"
 
Anh ngước mắt lên trừng anh ta: "Tiểu Duy là để cậu gọi à? Nghiêm túc gọi chị Duy cho tôi!"
 
Hôm nay Bạc Nguyên Triệt thật hung dữ...
 
Trợ lý rụt cổ, yếu ớt giải thích: "Cái đó... Tôi cũng đâu quen biết chị Duy đâu! Cậu nói xem, rốt cuộc là ai vậy?"
 
Những lời này và âm báo nhắc số không tồn tại sau khi bấm số giống như hai chiếc búa nặng nề đập vào khiến tai anh ù ù.
 
Anh đặt điện thoại xuống, sững sờ hỏi: "Thu Danh Duy... Bạn gái Thu Danh Duy của tôi.... Cậu không nhớ sao?"
 
Vẻ mặt trợ lý bất đắc dĩ: "A Triệt, chúng ta đừng làm loạn nữa được không? Thời gian không còn nhiều, chúng ta có thể để trò đùa lại sau khi thông báo kết thúc được không?"
 
Làm việc cùng nhau nhiều năm nên Bạc Nguyên Triệt biết trợ lý của mình thật thà như thế nào, anh ta không thể tùy tiện đùa giỡn những việc thế này với anh, vậy nên...
 
Anh ta thực sự không biết Tiểu Duy...
 
Cảm giác lạnh lẽo ngay lập tức lấp đầy cổ họng anh.
 
Anh thậm chí còn không thèm chờ thang máy, xoay người chạy xuống lầu như muốn trốn chạy.
 
Như thể bằng cách này, anh có thể thoát khỏi sự hoang đường trước mặt.
 

 
Chạy thẳng một mạch xuống lầu.
 
Bạc Nguyên Triệt sẽ không đi đến đài truyền hình.  Anh một mình lái xe đến thành phố Nhạc, đến những nơi có thể tìm được Thu Danh Duy, mặt dày mày dạn hỏi thăm ở mọi nơi nhưng tiếc là không tìm thấy gì.
 
Vì thế, anh đặt vé máy bay, bay suốt đêm đến thành phố Bái.
 
Trong biệt thự nhà họ Thu, anh nhìn thấy một bóng người quen thuộc từ xa… Bóng dáng ấy đang đứng trong sân biệt thự, có phần cô đơn trông ra ngoài cánh cổng như thể đang đợi ai đó.
 
Khuôn mặt ấy, không phải Tiểu Duy thì là ai?
 
Tảng đá treo trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống, anh cười vui vẻ, sải bước đi về phía cô, từ đằng xa đã gọi to: "Tiểu Duy!"
 
Vẫn là khuôn mặt đó, đẹp đến mức trên đời này khó có thể tìm được, nhưng lại lộ ra vẻ mặt xa lạ mà mơ màng với anh, lễ phép hỏi: "Anh tìm ai?"
 
Người này không phải Tiểu Duy!
 
Bước chân của Bạc Nguyên Triệt như đang đi vào hư không, toàn thân anh rơi vào trạng thái hốt hoảng.
 
Mặc dù cùng một gương mặt, nhưng lại khác biệt... Quá khác biệt....
 
Trong mắt Tiểu Duy của anh đầy nghênh ngang, nên sẽ không lộ ra ánh mắt buồn thảm như vậy, mặc dù dáng người mềm mại thanh tú nhưng khí chất tỏa ra không hề yếu ớt chút nào.
 
Vậy nên người trước mặt này... Là Thu Niệm!
 
Anh hoảng sợ lùi về phía sau.
 
Từng bước một, lui về trong đêm tối sâu thẳm.
 
Trái tim cũng chìm vào bóng tối sâu thẳm nhất.

 
Tiểu Duy đâu rồi?
 
Tiểu Duy đã đi đâu rồi?
 

 
Trong suốt một tháng, Bạc Nguyên Triệt đã tìm kiếm gần như khắp nước Hoa, thậm chí còn ngang nhiên sử dụng tài khoản Weibo của mình để đăng thông báo người tìm mất tích…
 
Chỉ có một câu, chỉ nói cho một người nghe.
 
@Bạc Nguyên Triệt V: Nếu em cũng đã trở về thì đến tìm anh được không? Dù bao lâu đi nữa anh vẫn luôn đợi em.
 
Cả thế giới mạng đều cố gắng tìm ra ý nghĩa của câu nói này, tìm kiếm tất cả các manh mối để đoán xem nữ diễn viên may mắn này là ai, một số nữ nghệ sĩ đã nhân cơ hội nhảy ra phụ họa, ké được một cơn sóng nhiệt kha khá.
 
Dù sao anh cũng là siêu sao hàng đầu giới giải trí, nên vấn đề này nhanh chóng trở thành một chủ đề nóng.
 
Bạc Nguyên Triệt không quan tâm thế giới bên ngoài nói gì hay nghĩ gì, anh từ chối mọi thông báo, nhốt mình trong căn hộ và chờ đợi Tiểu Duy của mình ngày này qua ngày khác. Mặc dù, trong lòng có một âm thanh tàn nhẫn nói với anh, người anh chờ đợi sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, nhưng anh vẫn cố chấp giữ lấy tia hy vọng le lói đó không chịu buông tay.
 
Anh đã đợi rất lâu, rất lâu.
 
Năm tháng chậm rãi trôi qua, bạn bè bên cạnh đều tiếp tục cuộc sống của họ, những nghệ sĩ mới nhiều vô kể nên đã sớm thay thế anh đứng

trên vị trí đỉnh cao của siêu sao làng giải trí, anh không còn trẻ và đang dần bị lãng quên.
 
Nhưng anh vẫn cố chấp ở lại nơi cũ, canh giữ ký ức đó, không cho phép mình tiến về phía trước, anh sợ một khi anh bước một bước thì Tiểu Duy của anh sẽ không bao giờ nhận ra anh nữa…
 
Mấy chục năm dài đằng đẵng nhưng cũng rất ngắn ngủi.
 
Khi sinh mệnh của anh đi đến điểm cuối, một giây trước khi nhịp tim ngừng đập, anh nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, hốc mắt hơi ửng đỏ.
 

 
Cảm giác tuyệt vọng quấn chặt lấy anh, trong bóng tối, Bạc Nguyên Triệt bị ngạt thở một lúc, hơi thở anh gấp gáp đến mức đánh thức Thu Danh Duy.
 
Cô đang ngủ rất say, mí mắt lúc này nặng trĩu muốn chết, nhưng cô vẫn cố xua đi cơn buồn ngủ bật đèn tường đầu giường lên.
 
Người bên gối dường như đang gặp ác mộng, trên trán đầy mồ hôi lạnh, lông mày anh cau chặt giống như bị ai đó bóp nghẹt cổ họng.
 
"Dậy đi!" Thu Danh Duy vỗ vỗ mặt anh: "Anh ngốc, dậy đi!"
 
Đôi mắt đang nhắm chặt từ từ mở ra, anh mê man trong chốc lát, cuối cùng cũng lấy lại được tiêu cự, sau khi nhìn rõ mặt cô, Bạc Nguyên Triệt liền mạnh mẽ ôm lấy cô, ghé vào tai cô bất lực khóc nức nở: "Tiểu Duy…"
 
“Sao vậy?” Cô ôm lấy anh, xoa nhẹ đầu anh: “Anh gặp ác mộng sao?”
 
Bạc Nguyên Triệt không trả lời, chỉ ôm chặt lấy cô, tim đập rất nhanh.
 
Người trong ngực ấm áp mềm mại, hiện thực này đã xua tan sự tuyệt vọng trong giấc mơ. Sau một lúc lâu, anh rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, hoàn toàn thoát khỏi giấc mơ đáng sợ ấy.
 
Thấy anh đã bình tĩnh lại, Thu Danh Duy thoát khỏi vòng tay anh, đặt tay lên má anh, cúi đầu hỏi lại lần nữa: "Anh gặp ác mộng gì vậy? Sao lại bị dọa đến cỡ này thế."
 
Tuyệt vọng như vậy nên Bạc Nguyên Triệt không muốn nghĩ lại nữa, anh nằm ở trên gối, trong mắt tràn đầy ánh nước vô tội, một lúc sau mới trầm giọng nói: "Anh không tìm được em... Anh không thể tìm thấy em ở bất cứ đâu cả… ”
 
"Chỉ là mơ thôi." Thu Danh Duy đỡ lấy một bên mặt anh: "Em ở đây, không đi đâu cả."
 
Anh vẫn nhìn cô, ánh mắt không chớp lấy một lần, vì anh sợ cô sẽ vô tình biến mất khỏi tầm mắt anh, giọng điệu u ám bổ sung: “Không phải... Anh mơ thấy anh quay trở về... thế giới không có em..."
 
Thu Danh Duy ngẩn người.
 
Thế giới của anh vốn dĩ không có cô.
 
Tuy nhiên do nhầm lẫn, trong thời gian hôn mê nửa năm, cô đã sống thay Thu Niệm.
 
Tương tự, thế giới của cô vốn dĩ cũng không có anh...
 
Tuy rằng cô không biết vì sao anh có thể xuyên không trở về, nhưng dù sao cũng là hai người bị thời gian và không gian ngăn cách. Sau khi anh nhắc tới, cô cũng không khỏi cảm thấy bất an.
 
Nếu anh thật sự xuyên không trở về, hoặc là ngay từ đâu chỉ có một mình cô xuyên không về đây... Thì cô nên làm gì bây giờ?
 
Đó chắc hẳn còn tuyệt vọng hơn cả cú sốc khi cô không thể tiếp tục chạy trên đường đua nữa…
 
Cho dù cô không có cùng giấc mơ với anh, nhưng giờ khắc này, cô cũng cảm nhận được cảm giác của anh.
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lúc nhìn nhau, cô cúi xuống hôn lên trán và mắt anh.
 
Anh nhắm mắt lại và vòng tay ôm lấy cô.
 
Khi lời nói không thể an ủi thì chỉ cần ôm lấy nhau thật chặt.
 
Ba giờ sáng.
 
Màn đêm yên tĩnh, nhưng dưới khung cửa sổ này, rất lâu vẫn chưa lấy lại sự bình yên .
 
Hai người vô cùng lưu luyến, phảng phất như làm vậy có thể dung hòa vào nhau, vĩnh viễn không còn tách ra...
 

 
Phòng tắm tối om được thắp sáng.
 
Vòi hoa sen được bật lên, Thu Danh Duy đứng trong dòng nước, hai chân như muốn nhũn ra, cô vội dựa vào tường, lúc này mới hơi đứng vững được.
 
Không lâu sau, cô bị người ở phía sau ôm lấy.
 
Nhiệt độ của nước được điều chỉnh rất cao, nhưng không nóng bằng người đang áp vào ngực cô.
 
Cảm giác được điều gì đó, gân xanh trên trán cô giật giật, cô trở tay tát anh một phát: "Bạc Nguyên Triệt, đừng có được voi đòi tiên!"
 
Cô tốt bụng an ủi anh, anh thì hay rồi, suýt chút nữa đã hành hạ cô đến chết. Anh muốn ba lần còn không đủ, bây giờ còn muốn nữa ư? Quả nhiên, đàn ông dù trong sáng khờ dại đến đâu thì trong phương diện này cũng có thể phút chốc biến thành cầm thú!
 
Nụ hôn tinh tế rơi xuống, kèm theo tiếng lầm bầm như làm nũng: "Tiểu Duy... lần sau thử trong phòng tắm, được không?"
 
Vừa mới bắt đầu ăn mặn đã muốn giở trò đồi bại?
 
Thu Danh Duy xấu hổ quay đầu đi, đang muốn gõ vào đầu cún của anh, kết quả lại bị anh ôm chặt eo dùng một nụ hôn phủ kín môi.
 
Anh chậm rãi nhắm mắt lại dưới dòng nước, khàn giọng nỉ non: "Bỏ đi, hôm nay anh muốn thử rồi..."
 
Điều xảy ra tiếp theo hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát.
 
Khi hai người ra khỏi phòng tắm, trời đã rạng sáng.
 
Thu Danh Duy đã cạn kiệt sức lực, mệt mỏi đến mức không thể đi lại được. Sau khi được Bạc Nguyên Triệt bế trở lại giường, cô kéo chăn che người, khàn giọng cảnh cáo mà chẳng có chút sức uy hiếp nào: "Còn dám động vào em nữa xem, em đập anh luôn!"
 
Anh khẽ cười, sau đó nằm xuống bên cạnh cô, cằm tựa vào vai cô, âu yếm cọ cọ rồi thì thầm nhẹ nhàng như tiếng thở dài: "Tiểu Duy... Anh yêu em..."
 
Mí mắt Thu Danh Duy đã rũ xuống, nghe thấy lời này, khóe môi cô cong lên, dung túng cho sự càn rỡ đêm nay của anh, nhẹ nhàng đáp lại: "Em cũng vậy."
 
Anh tiến lại gần hơn, vòng tay ôm lấy cô sau đó nhắm mắt lại. Một lúc sau, trong lòng anh vẫn còn vương nỗi sợ hãi, nhướng mi lên nhìn chằm chằm vào những chiếc lông tơ đáng yêu trên tai cô, hỏi cô: “Chúng ta sẽ không xa nhau đúng không? "
 
Cô đưa tay đặt lên mu bàn tay anh, nắm chặt, nói một cách chắc chắn: "Không đâu, sẽ không bao giờ."
 
Cuối cùng, lúc này, anh cũng thả lỏng cơ thể đang căng thẳng, để bản thân chìm vào trong sự mệt mỏi đến cùng cực.
 
Sau đó, hẳn là anh sẽ có một giấc ngủ ngon…
 
"Ngủ ngon, Tiểu Duy."
 
Ngoài cửa sổ, bình minh đang chậm rãi dâng lên.


 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện