Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Mạng Của Nam Chính

Chương 73


trước sau


 
Chương 73: [Phiên ngoại Cố Trì và Thu Niệm] Vậy dùng nụ hôn này nói cho anh biết
 
Vì có quản gia chăm sóc nên nhà họ Thu vẫn giữ nguyên dáng vẻ khi xưa.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc Thu Niệm đi xuyên qua khu vườn, Cố Trì bên cạnh cô đột nhiên ngừng lại, nhận ra điều gì đó nên cô quay đầu hỏi anh sao thế.
 
Ánh mắt Cố Trì trở nên xa xăm, dịu dàng cười: “Không có gì, chỉ là nhớ tới trước kia khi đến nhà họ Thu, anh thường thấy em xách một bình nước tưới hoa trong sân...”
 
Cô gái đội một chiếc mũ che nắng to rộng, chiếc nơ bướm sau đầu tỏa ra ánh sáng lấp lánh, như thể cô sẽ bay đi bất cứ lúc nào. Đẹp nhất chính là vẻ mặt vừa vui mừng vừa sợ khi cô ngoái đầu lại nhìn thấy anh, mím môi nở một nụ cười ngây ngô e thẹn, nhỏ giọng gọi anh là “Anh Cố Trì”, khiến trái tim anh rung lên liên hồi. Chỉ tiếc, hình bóng đóng chiếm trong mắt cô không phải là anh, cho dù anh muốn quý trọng cũng không có cơ hội.
 
Trên mặt anh lộ ra vẻ vừa quyến luyến lại buồn bã, Thu Niệm nghiêng đầu nhìn, không nhịn được mà thúc giục anh nói tiếp: “Sau đó thì sao?”
 
Cố Trì cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cô: “Cái gì?”
 
“Thường xuyên nhìn thấy em tưới hoa trong sân, sau đó thì sao?” Thu Niệm hỏi.
 
Tất cả đều đã là quá khứ, Cố Trì không muốn nhắc lại, vì thế dời tầm mắt đi, chỉ nói: “Không có gì.”
 
Thu Niệm lại hy vọng anh có thể nói ra hết, từ giờ trở đi, cô muốn cố gắng tận dụng hết mọi cơ hội để tìm hiểu về anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vì thế cô đi đến trước mặt anh, để anh và cô một lần nữa đối diện tầm mắt với nhau, giọng điệu có chút nũng nịu, nài nỉ nói: “Rốt cuộc là chuyện gì thế? Em muốn nghe.”
 
Cố Trì bị cô nhìn chằm chằm không hề chớp mắt, hốc mắt dần hiện lên màu hồng nhạt, có một số chuyện anh vốn dĩ không muốn nói, nhưng nhìn thấy cô kiên trì như thế, anh cố nén xấu hổ, thấp giọng nói: “Cứ mỗi lần như vậy, anh đều rất mâu thuẫn...”
 
“Mâu thuẫn cái gì thế?”
 
Cố Trì hơi ngừng một chút, rồi tiếp tục nói: “Vừa không mong em sẽ để ý tới anh, như thế anh có thể quan sát em nhiều thêm một chút, nhưng lại hy vọng em sẽ nhanh chóng phát hiện ra anh, để chứng tỏ rằng em cũng để ý tới anh.”
 
Nói xong lời này, anh không được tự nhiên cho lắm mà quay mặt đi, nghiêng người tránh sang bên cạnh cô, có chút tự giễu mà hỏi cô: “Có phải rất buồn cười đúng không?’
 
Thu Niệm đứng tại chỗ, cảm thấy sự khó chịu đang dâng trào lên cổ họng.
 
Cách Cố Trì đã từng theo đuổi cô, cũng giống như cô đã từng theo đuổi Lục Cảnh Thâm, thành kính, cẩn thận như thế. Làm sao cô có thể cảm thấy anh buồn cười chứ?
 
Cô chỉ thấy đau lòng. Nếu cô có thể tỉnh ngộ sớm một chút, phát hiện ra tấm lòng của anh sớm hơn một chút thì tốt biết mấy...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Cô xoay người đuổi theo anh, ôm lấy anh từ phía sau: “Đừng nói như thế, Cố Trì, được anh thích là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời em.”
 
Cố Trì rũ mi nhìn bàn tay của cô đang ôm lấy eo mình, khóe môi hiện lên nụ cười nhạt, anh duỗi tay bao trùm lấy tay cô, sửa lời lại: “Có thể thích em mới là điều hạnh phúc và may mắn nhất trong cuộc đời em.”
 
Gió mùa đông lạnh lẽo.
 
Một cái ôm ấm áp.
 
Trên bức ảnh gia đình treo trước cửa sổ sát đất, ánh mắt người đàn ông đầy sự vui vẻ và yêu thương. Thu Niệm vừa nghiêng đầu sang liền nhìn thấy.
 
Sườn mặt cô dựa sát vào người Cố Trì, nhìn chằm chằm người đàn ông trên ảnh chụp, nước mắt lưng tròng đầy kích động.
 
Ba à, ba có thấy không? Niệm Niệm bây giờ rất hạnh phúc, không còn phải giả vờ khi ở bên cạnh Lục Cảnh Thâm nữa, mà là thật sự rất hạnh phúc...
 
*
 
Nếu làm chuyện dù sớm hay muộn cũng phải đối mặt thì cứ kéo dài mãi cũng không được, thế nên ngay ngày hôm sau Thu Niệm cùng Cố Trì đến nhà họ Cố.
 
“Không muốn nghỉ ngơi thêm một chút nữa sao?” Cố Trì lo lắng cho cơ thể của cô, cũng lo lắng đến lúc đó mẹ nói ra những lời khó nghe sẽ làm tổn thương đến cô, thế nên đề nghị: “Nếu không anh về nhà nói chuyện với mẹ trước, em cứ ở nhà chờ anh đi.”
 
Anh muốn một mình mình giải quyết hết vấn đề, không khiến cô phải lo lắng gì khi ở bên cạnh anh.
 
Nếu không phải có đủ thứ chuyện của nửa năm trước, có lẽ Thu Niệm đã đồng ý, nhưng cô của bây giờ, sẽ không làm như vậy...
 
“Chúng ta cùng nhau đi.” Cô đón nhận ánh mắt của anh, vô cùng kiên quyết nói: “Cố Trì, em không thể cứ mãi núp sau lưng người khác để họ che mưa che gió cho em được, chuyện tình cảm này là của anh, nhưng nó cũng là của em, em muốn đích thân giành lấy.”
 
Cô gái từng ngây ngô không trải sự đời nay đã trở nên kiên cường, Cố Trì không biết nên cảm thấy vui mừng hay là đau lòng.
 
Anh duỗi tay vuốt ve vầng trán của cô, giọng điệu vẫn dịu dàng như cũ, nhưng lại mang theo sự cứng cỏi không thể phủ nhận: “Em không cần phải giành lấy gì cả, cả đời này của anh chỉ ở bên cạnh em, cho dù là người khác có chúc phúc hay phản đối.”
 
Hai mươi mấy năm qua, có rất nhiều chuyện anh đều thuận theo ý người lớn, cũng ít khi xảy ra tranh chấp với mẹ mình, nhưng chỉ duy nhất chuyện này, anh không thể nào nhượng bộ.
 
Thấy dáng vẻ đập nồi dìm thuyền của anh, Thu Niệm ra hiệu cho anh thả lỏng: “Tuy bác gái phản đối chúng ta ở bên nhau, nhưng không phải vẫn còn ông nội Cố sao?”
 
Lời này đã làm anh thức tỉnh.
 
Vẻ mặt của Cố Trì lập tức nhu hòa lại, anh ôm chặt lấy cô, mặt kề sát nhau, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng: “Đúng vậy, vẫn còn có ông nội... Đây chính là mối hôn sự do chính ông chọn, một lòng một dạ ngóng trông anh cưới em về nhà.”
 
Mặc dù những chữ cuối cùng chỉ đang trần thuật lại sự thật, nhưng khi trực tiếp nói ra trước mặt của cô, anh vẫn cảm thấy xấu hổ sau khi nói ra.
 
Bàn tay đang ôm lấy cô khẽ khựng lại, anh mím môi quay mặt đi, ánh mắt nóng rực.
 
Thu Niệm cũng vô cùng thẹn thùng, cúi đầu rúc vào trong lòng ngực anh, luôn cảm thấy tháng mười hai năm nay có hơi nóng bức không giống bình thường.
 
Hai người im lặng một lúc sau, cuối cùng Cố Trì ho nhẹ một tiếng rồi buông cô ra, xoay người đi ra cửa trước: “Anh đi lấy xe.”
 
Thu Niệm đáp lại, giơ tay sờ lên khuôn mặt nóng bừng của mình, đứng một mình tại chỗ một lúc rồi mới đi theo.
 
...
 
Nhà họ Thu cách nhà họ Cố không quá xa, đi dọc theo những con phố lạnh giá vào mùa đông, chỉ một lúc sau đã tới.
 
Có lẽ là do con mắt tinh tường của bảo vệ đã báo cáo lại, hoặc cũng có thể là do mẹ Cố vẫn luôn chờ đợi Cố Trì trở về, khi xe vừa đến cổng lớn, mẹ Cố đã sải bước đi ra từ trong nhà.
 
Cố Trì không vội vã chạy vào gara, mà dừng xe ở ven đường trong vườn.
 
Thu Niệm đang định đẩy cửa bước xuống thì bị anh nhẹ nhàng đè tay lại, anh nhìn ra ngoài cửa sổ xe, vẻ mặt có chút nghiêm nghị, nhưng giọng nói lại vô cùng mềm nhẹ: “Em đợi anh một chút.”
 
Mẹ Cố rất nhanh đã đi tới trước xe, Thu Niệm đương nhiên cũng nhìn thấy, bắt gặp anh vội vã xuống xe trước thì vội nắm lấy ống tay áo của anh: “Không phải đã nói sẽ cùng nhau xuống rồi sao?”
 
Ánh mắt của Cố Trì rơi xuống bàn tay đang nắm lấy ống tay áo của anh, vết bầm tím do truyền dịch vẫn chưa mờ đi, anh thương tiếc mà nhẹ nhàng kéo ra, nói với cô: “Niệm Niệm, mẹ của anh vẫn đang nổi nóng nên sẽ nói ra những lời nói không dễ nghe, anh sợ bà ấy sẽ xúc phạm tới em.”
 
Thu Niệm lắc đầu, lại vươn tay ra một lần nữa, nhưng lần này không phải kéo ống tay áo của anh, mà là cùng anh đan chặt mười ngón tay vào nhau.
 
Cô đã trải qua sự xấu xa và tổn thương lớn nhất trong cuộc đời này từ Lục Cảnh Thâm và Nghê San, chút khó dễ của mẹ Cố có là gì chứ?
 
Huống chi...
 
“Bác gái cũng đã từng yêu thương em, bà ấy làm như thế cũng chỉ vì quá yêu con, sợ anh bị lừa bị tổn thương, nếu em nói rõ thì bà ấy sẽ hiểu thôi.”
 
Thấy anh vẫn không chịu thả ra, cô lại dùng sức nắm chặt anh: “Tin tưởng em!”
 
Cố Trì vẫn luôn hiểu rõ, Niệm Niệm trông có vẻ nhu nhược, nhưng con người lại cố chấp đến đáng sợ, nếu anh không đồng ý, cô sẽ thuyết phục mãi đến khi anh đồng ý mới thôi.
 
Anh chỉ đành bất lực than nhẹ một tiếng, thuận theo ý cô: “Được, chúng ta cùng nhau nói.”

 
Hai người đẩy cửa bước xuống xe, lúc này mới phát hiện đằng sau mẹ Cố còn có người khác, chính là Lâm Mộ Vũ gần đây vẫn luôn ở bên cạnh mẹ Cố.
 
Cố Trì nhìn thấy cô ta, lập tức nhíu mày: “Cô tới đây làm gì?”
 
Không đợi Lâm Mộ Vũ trả lời, mẹ Cố đã lên tiếng bênh vực cho người của mình: “Con nói cái gì vậy! Mộ Vũ chính là con dâu tương lai của mẹ, con bé muốn tới nhà họ Cố lúc nào thì tới lúc đó!”
 
Bà ta nhìn về phía Thu Niệm, sự bài xích lộ rõ trên khuôn mặt.
 
Lâm Mộ Vũ sau khi nghe những lời này liền đứng thẳng eo, cằm cũng hếch lên một cách khó phát hiện.
 
Đối với Thu Niệm thì Lâm Mộ Vũ chỉ là một người xa lạ mà cô quen biết, trước kia trong mắt cô chỉ có Lục Cảnh Thâm, nào sẽ chú ý tới tình địch đơn phương này chứ? Nếu không phải cô ta châm chọc Thu Danh Duy trong bữa tiệc của nhà họ Cố, còn chơi tâm cơ xúi giục mẹ Cố gia nhập, thì cô hoàn toàn không nghĩ rằng, quý cô có danh tiếng rất tốt trong giới này lại chính là một nhân vật hai mặt như thế.
 
Còn đối với Cố Trì, người anh nhận định chỉ có mỗi mình Thu Niệm, anh không có cách nào đáp lại tình cảm của Lâm Mộ Vũ, thế nên từ trước đến nay đều tỏ thái độ từ chối rõ ràng. Nhưng có vẻ như Lâm Mộ Vũ hoàn toàn không nhìn thấy, vẫn còn đang ôm những ảo tưởng hão huyền.
 
Anh không thể không nhắc

lại một lần nữa: “Niệm Niệm là vợ chưa cưới của con, điều này sẽ không bao giờ thay đổi.”
 
Sắc mặt Lâm Mộ Vũ tái nhợt đi, cô ta lập tức nhìn sang phía mẹ Cố như đang tìm viện binh.
 
Mẹ Cố cũng tức giận vô cùng, không còn tâm trạng để trấn an Lâm Mộ Vũ, bà ta mắng con trai mình: “Người khác bắt con coi tiền như rác, con còn cảm thấy thích thú! Sao mẹ lại nuôi ra một đứa không có tiền đồ giống như con chứ!”
 
Lời này đang chỉ cây dâu mắng cây hòe, Thu Niệm đương nhiên có thể nghe ra được, cô nắm chặt lấy tay Cố Trì, bước lên trước anh một bước, giải thích: “Bác gái, trước kia là cháu không hiểu chuyện, làm phụ lòng tốt của người lớn hai bên, không thấy được sự tốt đẹp của Cố Trì, nên đã mắc kẹt trong một mối tình cảm sai lầm, bây giờ cháu đã suy nghĩ cẩn thận được ai mới là bến đỗ thật sự của mình, cháu muốn ở bên cạnh Cố Trì, nghiêm túc ở bên nhau, mong bác tại nguyện cho chúng cháu!”
 
Mẹ Cố vẫn còn nhớ tới chuyện trước kia, nên không cho cô vẻ mặt tốt: “Bây giờ mới suy nghĩ cẩn thận, cô coi Tiểu Trì chúng tôi là lốp xe dự phòng à? Tôi nói cho cô biết, tôi không đồng ý chuyện này!”
 
Cố Trì đã đoán trước được mọi chuyện sẽ như thế, lo lắng mối tình cảm không dễ gì của được sẽ bị mẹ mình phá hư, anh vô thức liếc mắt nhìn Thu Niệm một cái, vô cùng cứng rắn bày tỏ thái độ: “Con dẫn Niệm Niệm tới đây không phải cầu xin mẹ đồng ý, mà là muốn nói với mẹ một tiếng, rằng chúng con đã ở bên nhau, con rất tiếc nếu không nhận được lời chúc phúc của mẹ, nhưng cũng sẽ không cưỡng cầu, chúng con vẫn còn phải đi thăm ông nội, nên xin lỗi không thể tiếp được.”
 
Anh nói xong liền kéo Thu Niệm rơi đi, khi đi lướt qua vai mẹ Cố, bà ta lạnh giọng quát lớn: “Đứng lại cho mẹ! Phản rồi phản rồi! Thế mà lại vì một con nhỏ đã từng ly hôn mà cãi nhau với mẹ!”
 
Chẳng trách các quý bà trong giới đều nói tìm con dâu là một kỹ thuật sống, muốn con trai thích, nhưng lại không thể quá thích, nếu không sẽ xảy ra tình trạng con trai có vợ liền quên mẹ như bây giờ!
 
Hôn ước hai nhà Cố Thu lúc trước là do ông cụ làm chủ, bà ta nghĩ tính tình Thu Niệm ngoan ngoãn, không biết cãi lại, ai ngờ sau này cô lại làm ra một loạt chuyện khác người mất giá, hủy hoại hết thanh danh. Nếu thật sự đem cô cưới về nhà, vậy mặt mũi bà ta đem bỏ chỗ nào? Cho dù bà ta không cần da mặt thì vẫn còn chưa qua cửa đâu, thế mà Cố Trì đã che chở như vậy, sau này bà ta còn xử trí thế nào với cô con dâu này chứ?
 
Cố Trì không cãi lại, mặt lạnh lùng tiếp tục bước đi.
 
Thu Niệm vốn dĩ định kêu anh ngừng lại nói rõ với mẹ Cố, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt của anh, liền nuốt xuống hết những gì vừa định nói.
 
Cô rất ít khi thấy vẻ mặt này của Cố Trì, sự sợ hãi trong đáy mắt sắp tuôn ra, cô phải dùng hết sức quyết tâm để chống đỡ nó. Bàn tay đang bao trùm lấy tay cô khẽ run lên, rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của cô, nhưng anh vẫn né tránh không chịu nhìn cô.
 
“Cố Trì...” Cô kêu tên anh.
 
“Hả?” Anh trầm giọng đáp lại, vẫn không chịu nhìn cô.
 
“Anh làm sao thế?”
 
“Cái gì mà làm sao thế?” Cố Trì hỏi ngược lại, rõ ràng không định chính diện trả lời vấn đề của cô.
 
Thu Niệm không hỏi nữa, chỉ im lặng cùng anh đi vào nhà chính.
 
Nhà họ Cố vẫn như cũ, rộng rãi nhưng không trống trãi, thêm nhiều người nên trông ấm áp náo nhiệt, không giống với nhà họ Thu, lạnh lẽo quanh năm.
 
Nhìn thấy Cố Trì, người giúp việc suốt dọc đường đi đều chào hỏi, khi tầm mắt lướt qua người Thu Niệm, đều ẩn chứa sự tò mò, nhưng vẫn đè xuống sự tò mò không nên có này, lịch sự gọi “cô Thu”.
 
“Ông nội đâu?” Cố Trì hỏi.
 
Người giúp việc trả lời: “Ở thư phòng, có cần tôi gọi giúp anh không?”
 
“Không cần.” Cố Trì vừa nói vừa đi về phía cầu thang, nghĩ tới gì đó, anh quay đầu ra lệnh: “Tôi có việc muốn nói với ông nội, không ai được phép lên lầu quấy rầy.”
 
Người giúp việc nói vâng, tiếp tục làm việc của mình.
 
Cố Trì im lặng kéo Thu Niệm đi lên tầng ba.
 
Không khí như thế khiến Thu Niệm cảm thấy có gì đó không đúng, khi tới cua quẹo, cô dùng sức túm chặt người anh lại.
 
Cuối cùng Cố Trì cũng dừng lại, nghiêng mặt hỏi: “Làm sao thế?”
 
Tầm mắt vẫn không đối diện với cô, ý lảng tránh quá rõ ràng.
 
Thu Niệm lấy lại bình tĩnh, thương lượng với anh: “Cố Trì, chúng ta nói chuyện đi.”
 
Lời nói này giống như là chút sức nặng cuối cùng đè bẹp lên anh, khiến mọi cảm xúc đè nén trong đáy mắt sụp đổ ngay lập tức, anh đột nhiên ngẩng đầu lên, hốc mắt không tự chủ được mà đỏ bừng, anh nhìn cô, giọng run run: “Thế nên anh đã nói cứ để anh về nói trước đi...”
 
Thu Niệm lộ ra vẻ mặt nghi hoặc: “Anh đang nói cái gì vậy?”
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không phải em hối hận rồi sao?” Cố Trì nhắm mắt lại, khuôn mặt đầy nét mệt mỏi, hạnh phúc mấy ngày qua có hơi không chân thật, người anh chờ đợi nhiều năm như thế đột nhiên quay đầu lại nhìn anh, còn chủ động dắt tay anh, nói với anh rằng muốn ở bên nhau, kết quả... vẫn không chống lại nổi khi người khác gây khó dễ...
 
Vừa rồi cô còn hoang mang vì sao cảm xúc của anh lại hỗn độn, bây giờ xem như cô đã hoàn toàn hiểu được.
 
Thu Niệm bật cười: “Hối hận? Điều gì đã khiến anh có ảo giác đó vậy?”
 
Cố Trì nhìn cô, ánh mắt đầy sự mơ hồ.
 
Kể từ khi mẹ anh thốt ra những lời nói khó nghe khi nãy, anh đã canh cánh trong lòng, sợ Niệm Niệm sẽ hối hận mà lùi bước, thế nên anh một giây cũng không dừng lại mà dẫn cô đi, muốn nhanh chóng rời xa khỏi nơi khó chịu đó, trong lòng van xin cô có thể vì anh mà kiên trì thêm một lúc, chỉ một lúc nữa là được...
 
Anh đã từng ghen tị đến điên cuồng với Lục Cảnh Thâm, cho dù mọi thứ của anh ta đều không bằng anh, nhưng vẫn thắng anh một cách trắng trợn… Bởi vì, những nỗ lực đến quên mình của Niệm Niệm mãi mãi không phải dành cho anh.
 
Trước kia sẽ không, còn bây giờ, anh cũng không có tự tin đó.
 
Thấy anh im lặng, Thu Niệm tiến lên, hỏi lại một lần nữa: “Vì sao anh lại cảm thấy em sẽ hối hận? Không tin em đến như vậy sao?”
 
Không phải là không tin cô, mà anh đã có thói quen đứng phía sau cô nhìn cô theo đuổi một người khác, thế nên đã coi việc nhìn bóng dáng cô rời đi là một điều đương nhiên.
 
Cô quay đầu lại.
 
Anh vui vẻ, nhưng cũng bất an.
 
Giống như một con bướm đang chập chờn đầu trên đầu ngón tay, đôi cánh xinh đẹp kia, có thể rời bỏ anh mà đi bất cứ lúc nào.
 
“Cố Trì, anh đã nói rằng dù xảy ra bất cứ chuyện gì đi chăng nữa, em cũng sẽ không rời xa anh, có vấn đề gì thì chúng ta cùng nhau đối mặt, lời này của em là nghiêm túc, không phải chỉ nói tùy tiện nói suông mà thôi, vì sao anh lại không tin em chứ?”
 
Câu hỏi của cô đã dồn anh đến mức không còn đường lui, vì thế khiến anh không thể nào lại im lặng, kìm nén những lời trong lòng được nữa.
 
“Anh biết em không nói gì, anh cũng chưa từng nghi ngờ em! Chỉ là.. Anh không chắc mình có thể trở thành lý do để em tiếp tục kiên trì hay không...”
 
Khi anh giải thích, đôi mắt đã có hơi ngấn lệ, sự bình tĩnh khắc chế từ trước đến nay đã bị đánh vỡ ngay trong khoảnh khắc này, không ai biết được, người mà luôn được mọi người yêu quý, kính trọng như thể anh là đứa con cưng của trời ở thành phố Bái này, khi đứng trước tình cảm lại hèn mọn thiếu tự tin, dè dặt đến như thế.
 
Thu Niệm cũng đỏ mắt theo, cô nhìn anh, vừa đau lòng lại vừa xúc động.
 
Cũng chỉ là hai câu nói khó khăn của mẹ Cố thôi, thế mà đã khiến anh cảm thấy cô sẽ lùi bước rời đi, có trách cũng chỉ trách cô đã từng gây cho anh tổn thương quá sâu, mặc dù tất cả đều không phải cố tình… 
 
Bây giờ, cô chỉ muốn cố gắng hết sức để đền bù.
 
“Anh có cần em phải chứng minh không?” Cô hỏi.
 
Cố Trì dịch chuyển tầm mắt, lắc đầu từ chối: “Xin lỗi, là vấn đề của mình anh...”
 
Bởi vì quá để ý quá quý trọng, thế nên mới trông gà hóa cuốc, lo lắng từng giây từng phút sẽ có khả năng mất đi cô.
 
“Lại tới nữa rồi.” Thu Niệm nhắc nhở: “Không phải chúng ta đã nói sẽ không xin lỗi vì những việc nhỏ sao?”
 
Cố Trì lại vô thức định xin lỗi, anh há miệng thở dốc, thế nhưng bị một ánh mắt của cô ngăn lại.
 
Có một số việc thật ra cô không nên làm người chủ động, nhưng Cố Trì quá thiếu cảm giác an toàn, đối xử với cô vừa cẩn thận lại thận trọng sợ mất lòng, thế nên, cô chỉ có thể mở đầu trước.
 
Cô hít sâu một hơi, đi lên thêm một bậc thang, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của anh, duỗi tay ôm lấy mặt anh, nhón chân chủ động hôn lên.
 
Đây là nụ hôn đầu tiên của cô, vừa vụng về lại không lưu loát, nhưng ẩn chứa vô vàn sự chân thành.
 
Nếu lời nói không thể nào thể hiện được tấm lòng của cô, vậy dùng nụ hôn này nói cho anh biết.
 
 
 
 



 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện